Ba người hai mặt nhìn nhau chỉ thấy hãi hùng khiếp vía.
Sứ giả Đột Quyết bị phục kích, toàn quân bị diệt? Tên gia hỏa nào to gan dám phục kích sứ đoàn Đột Quyết như vậy chứ?
- Lưu đại nhân có biết là do ai gây nên không?
- Trước mắt không rõ ràng lắm, tuy nhiên quan viên U Châu đều là người của thái tử, thái tử chuyện này cũng khó thoát khỏi liên hệ, bệ hạ đã mệnh cho binh bộ thị lang Dương Văn Nghĩa tiến về phía Nhạc Thọ điều tra chuyện phục kích sứ đoàn.
Các vị hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, ngàn vạn lần chớ hành động thiếu suy nghĩ.
- Bệ hạ hiện tại đang phiền não, hôm nay lại gây ra chuyện này sẽ gây ra hiềm nghi.
Nói xong Lưu Văn Tĩnh liền vội vàng rời đi.
Ở trong phòng sau nửa ngày Vương Thông mới nuốt nước bọt dùng một giọng khô khốc nói:
- Lập tức trở về vương phủ.
Đúng như Lưu Văn Tĩnh nói, Lý Uyên vô cùng tức giận.
Sứ đoàn Đột Quyết bị phục kích khiến hắn lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, hắn còn do dự có nên trao đổi với sứ giả Đột Quyết hay không hiện tại thì tốt rồi không càn thương lượng, sứ đoàn Đột Quyết không tới, hắn nhất định phải chịu sự trả thù của Đột Quyết, không thể nào tránh khỏi.
Một khi khai chiến với Đột Quyết thì chiến sự Giang Nam biết làm thế nào?
Tuy nhiên để cho Lý Uyên tức giận thì không phải đơn giản là vấn đề trở mặt với Đột Quyết mà còn bức ép hoàng đế.
Thích sứ Khúc Châu cùng với hành quân tổng quản Khúc Châu đều là người của Lý Kiến Thành.
Mặc dù chuyện này không quan hệ tới thái tử thì quan viên cao thấp ở U Châu cũng không tránh khỏi tội trạng lơi lỏng nhiệm vụ.
Hơn nữa như vậy càng khiến cho Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành trở nên xung đột, Lý Thế Dân không tán thành nghị hòa với Đột Quyết, thái tử cho rằng chuyện này khó tránh khỏi liên quan tới Lý Thế Dân.
Tuy nhiên Lý Uyên rất hiểu rõ Lý Thế Dân, Lý Thế Dân không có lá gan lớn như vậy, nhưng rốt cuộc là ai hãm hại Lý Thế Dân?
Lý Uyên nghĩ đầu tiên là Lý Ngôn Khánh.
- Bộ hạ của Dưỡng Chân có động tác gì không?
Lý Uyên sau khi trở về từ chính điện lập tức hỏi An Sĩ Tắc.
An Sĩ Tắc khẽ giật mình rồi trả lời:
- Bộ hạ của Hà Nam vương đều rất an phận.
Đỗ Như Hối suất lĩnh binh mã rời khỏi Quảng châu, Từ Thế Tích cùng với Tô Định Phương ở Hà Gian cũng rời đi, Vương Phục Bảo bọn họ cũng phân biệt đi nhậm chức, làm hành quân tổng quản ở Tương Châu mà Lưu Hắc Các ở Hùng Châu cũng không có động tác gì.
Bệ hạ có phải là bệ hạ nghi ngờ Hà Nam vương không?
- Cô cũng không biết chỉ là cảm thấy chuyện này có liên quan tới Hà Nam vương.
An Sĩ Tắc nói:
- Bệ hạ thứ cho lão nô nói thẳng chuyện này không thể quan hệ tới Hà Nam vương được, thế lực của Hà Nam vương chủ yếu tập trung ở khu vực sông Lạc, ở Quan Trung không có căn cơ, thậm chí Hà Nam vương ở Quan Trung còn không có người quen nào làm sao có thể điều động binh mã được, sứ đoàn Đột Quyết tới bảy tám trăm người, A Sử Na Xã Nhĩ cũng dũng mãnh thiện chiến, đang yên đang lành muốn tiêu diệt toàn bộ chừng đó người cần ít nhất mấy nghìn binh mã, Hà Nam vương làm sao có thể làm được? Lão nô cho rằng chuyện này tuyệt đối không phải là do Hà Nam vương gây nên.
Lý Uyên dùng đôi mắt sáng quắc nhìn An Sĩ Tắc.
- Lão An, ngươi hình như rất quan tâm tới Dưỡng Chân.
An Sĩ Tắc quỳ xuống sợ hãi nói:
- Bệ hạ lão nô chỉ nhận định sự tình tuyệt đối không thiên vị, lão nô không phủ nhận năm đó cùng với cửu gia vô cùng vui vẻ, đối với Hà Nam vương có hảo cảm nhưng lão nô tuyệt đối không phải vì Hà Nam vương mà giải vây.
- Được rồi công cũng chỉ nói vậy mà thôi.
Lý Uyên khẽ chà xát ngón tay rồi nói:
- Kỳ thật cô làm sao hi vọng chuyện này có liên quan đến Dưỡng Chân.
Tuy nhiên trong thành Trường An xảy ra chuyện như vậy hơn nữa người có năng lực làm ra chuyện này cũng không nhiều, cô làm sao có thể không nghi ngờ Dưỡng Chân được.
Dù sao lúc trước hắn lập nhiều công lớn như vậy cô lại triệu hồi hắn về Trường An, thủy chung không có sắp xếp.
Đổi lại ngay cả cô cũng cảm thấy không thoải mái lắm.
An Sĩ Tắc đứng đó không lên tiếng nữa.
- Lõa già này, lúc bảo ngươi nói thì ngươi lại không nói lời nào.
- Bệ hạ lão nô lo rằng bệ hạ sẽ mất hứng.
- Cô có thể mất hứng gì?
- Bệ hạ chuyện này xem ra giống như là có quan hệ với Hà Nam vương, bệ hạ ngẫm lại xem, phản ứng đầu tiên của bệ hạ là hoài nghi Hà Nam vương, liệu những người khác có ý nghĩ như vậy không? Về phần Hà Nam vương nghĩ thế nào thì lão nô cũng không biết đích xác chỉ là lão nô cảm thấy Hà Nam vương là một người trọng tình trọng nghĩa vương gia có thể liều mạng đắc tội với Tần vương điện hạ, vì cha mà báo thù cho thấy hắn còn là một thiếu niên, nếu đổi lại là lão nô sẽ thần không biết quỷ không hay tiêu diệt.
- An Sĩ Tắc ngươi càng ngày càng nói chuyện càn rỡ.
- Lão nô đáng chết, mong bệ hạ thứ tội.
Lý Uyên phiên não khoát tay.
- Được rồi ngươi nói không phải là không có đạo lý.
- Bệ hạ lão nô còn có một câu không biết có nên nói hay không.
- Có việc gì thì cứ nói thẳng đừng có ấp úng.
An Sĩ Tắc do dự một chút:
- Bệ hạ lo lắng Đột Quyết mà Hà Nam vương lại dũng mãnh thiện chiến có danh tiếng vô địch trên sông Lạc, có thể bày mưu tính kế, bách chiến bách thắng sao không mời Hà Nam vương?
- Không được.
Lý Uyên trầm giọng nói:
- Dưỡng Chân chính xác là thiện chiến nhưng cô lại không thể dùng hắn.
- Lão nô không phải nói là để Hà Nam vương đi thống quân mà là nói bệ hạ đã có chủ ý tại sao không đi hỏi thăm Hà Nam vương.
- Sao?
- Hà nam vương tức trí đa mưu, không chừng sẽ có biện pháp tốt.
Lý Uyên nghe được không khỏi lâm vào trầm tư.
- Lão già ngươi có chủ ý không tệ, cô đã mệnh cho nhị lang trở về Trường An, đêm nay ở chính điện nghị sự, vậy hãy để Dưỡng Chân tới tham dự.
Tài học của hắn đúng là không tệ.
- Cô nhớ rằng năm đó hắn ở Huỳnh Dương phổ biến phương pháp thuế dung, hiệu quả không tệ, nói cho hắn biết để hắn đề ra một chương trình.
An Sĩ Tắc quỳ rạp người tuân mệnh, sau khi đứng lên cũng xóa đi mồ hôi lạnh trên trán.
Bệ hạ thiên mã hành không đúng là khiến cho người khác không chịu nổi.
- Bệ hạ, chuyện lớn không hay, chuyện lớn không hay rồi.
Đúng lúc Lý Uyên định trở về chính điện cùng đám người Bùi Tịch nghị sự thì Điền Phong đã hấp tấp chạy tới.
- Bệ hạ đã xảy ra chuyện.
Lý Uyên cả giận nói:
- Lại xảy ra chuyện gì?
- Bệ hạ, có đánh nhau, có đánh nhau.
- Đánh nhau cái gì?
An Sĩ Tắc tiến lên một bước, một cước đạp lên trên mình Điền Phong.
- Trước mặt bệ hạ, ngươi nói bậy cái gì.
- Không phải là lão nô nói bậy mà thực sự đã có đánh nhau, người của phủ Tần vương đánh nhau với người của vương phủ Hà Nam.