Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình.
- Triệu vương, Lý Huyền Phách?
- Đúng thế.
Lương Lão Thực dùng sức gật đầu rồi khẽ nói:
- Triệu vương hôm nay bái phỏng vương gia nhưng vương gia không ở nhà.
- Lương lão gia bây giờ ở trong phủ Triệu vương, buổi trưa hắn phái người tới muốn mời tiểu nhân tới Bát Trọng Thiên uống rượu.
- Thiếu gia nhà ngươi tên là gì?
- Lương Sư Thái.
- Vậy ngươi có muốn đi không.
- Muốn.
Lương Lão Thực quả nhiên thành thật, hắn lắp bắp nói:
- Lão Thực vắng nhà nhiều năm, hiện tại không ngờ gặp được thiếu gia, trước kia không gặp thì cũng thôi hiện tại gặp mặt rồi, Lão Thực cũng muốn biết tin tức của quê quán.
- Vậy thì đi.
Lý Ngôn Khánh mỉm cười khoát tay bảo Lương Lão Thực ngồi xuống.
Hắn nâng chung trà nhỏ lên uống cạn sạch.
Lương Lão Thực tiến lên, mang theo một cái ấm nước, hiện tại trời lạnh Lý Ngôn Khánh uống một tách trà nóng liền cảm thấy sáng khoải.
- Lão Thực, ngươi đi đi về sau nhất định phải nghe nhiều không thể đơn giản tỏ thái độ.
- Ta đoán chừng vị Lương thiếu gia kia miờ ngươi cũng là do Triệu vương sai sử, ngươi nghe xem rồi quyết định là được rồi.
- Mặt khác hiện tại ngươi là Gia Lệnh ở trong phủ Hà Nam, quan viên Lục phẩm.
- Cho dù chưa báo cáo lên lại bộ nhưng ở trong danh sách đã có, ngươi đừng để người khác khinh thường làm ta mất mặt. Chút nữa ngươi đi ra ngoài, nhận một trăm quan, hào phóng chi tiêu.
Lương Lão Thực là một người trung tâm Lý Ngôn Khánh cũng rất yên tâm.
Tuy nhiên hắn đôi khi ngựa quen đường cũng, đường đường là Gia Lệnh của vương phủ luận phẩm trật chưa hắn so với Phủ Suất ở Triệu vương thấp hơn, nhưng Lý Ngôn Khánh cảm thấy hắn giống như đi gặp chủ nhân vậy, điều này khiến cho Ngôn Khánh không vui vẻ mấy.
Lương Lão Thực gật gật đầu rồi rời khỏi thư phòng.
Lý Ngôn Khánh ngồi ở án thư trầm ngâm không nói.
Lý Huyền Phách bái phỏng mình, chỉ sợ là được Lý Thế Dân sai sử.
Nói thật hiện tại hắn cũng đắn đo không rõ ràng thời cuộc, tuy bền ngoài lịch sử không thay đổi qua nhiều nhưng cẩn thận quan sát sẽ thấy rất nhiều biến hóa, ở trong lịch sử Lý Huyền Phách không tồn tại.
Người này vốn bị bệnh chết nhưng hiện tại vẫn sống khỏe mạnh.
Theo bình thư thì Lý Huyền Phách võ nghệ cao cường, thần lực kinh người, không ai địch lại.
Đối với cuộc chiến với Lý Quỹ, Lý Huyền Phách từng hiển võ uy, dùng chùy đánh tan mười tám tên đại tướng.
Mà cuộc chiến ở Sóc Châu hắn suất lĩnh 300 thiết kỵ trong vòng mấy ngày đã đánh tan mấy vạn đại quân của Lương Sư Đô, khiến cho Lương Sư Đô phải rút lui mấy trăm dặm mới dừng lại được, thân binh dưới trướng được mệnh danh là Hổ Báo kỵ cùng với thiên binh Huyền Giáp và Vạn Thắng quân xưng là tam đại thân quân, sức chiến đấu vô cùng cường hãn.
Mấu chốt chính là Lý Huyền Phách gần gũi Lý Thế Dân.
Cho nên mặc dù Lý Ngôn Khánh làm suy yếu không ít lực lượng của Lý Thế Dân nhưng mà tổng thể mà nói, Lý Thế Dân càng ngày càng mạnh.
Lương Sư Thái là người ở Lương gia trang, cũng là đồng môn của Triệu vương.
Từ khi khởi binh ở Thái Nguyên tới nay, hắn theo Triệu vương lập nhiều chiến công hiển hách, người này đối với Lý Huyền Phách trung thành và tận tâm, sau khi về Trường An, Lý Uyên từng muốn phong thưởng cho Lương Sư Thái nhưng bị hắn cự tuyện cam nguyện ở dưới trướng Lý Huyền Phách cống hiến.
Ngôn Khánh liền nở ra một nụ cười.
Dưới trướng của Lý Huyền Phách xem ra rất nhiều mãnh tướng thiện chiến.
Ngoại trừ Lương Sư Thái hắn còn có Vương Quân và rất nhiều thủ hạ khác.
Ở ngoài cửa truyền từng tiếng bước chân.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cất bước đi vào trong thư phòng.
- Dưỡng Chân ngươi đang nhìn gì vậy.
- À hôm nay Triệu vương tới bái phỏng, ta thuận tiện xem tư liệu của hắn.
- Triệu vương nhìn bề ngoài có vẻ đơn giản nhưng bên trong không hề đơn giản.
Vô Kỵ cười ha hả sau đó cầm lấy tin tình bào cầm quan một bên rồi quét hai mắt.
- Người này đúng là không tầm thường.
Nói xong hắn đặt tin tình báo lên thư án, ngưng mắt nhìn Ngôn Khánh.
- Thế nào, hôm nay ngươi cùng lão Phòng tương kiến kết quả thế nào rồi?
Ngôn Khánh lắc đầu.
- Tình huống hôm nay không quá tốt, Tô Châu tuy nói là muốn cầu hòa nhưng thái độ vô cùng cứng rắn, lão Phòng tuy không nói gì nhưng ta cảm thấy được rằng hắn còn có hậu chiêu, ta cảm thấy lần này có liên quan với Đột Quyết, theo sự hiểu rõ của ta với lão Phòng thì nếu như hắn không nắm chắc sẽ không tỏ ra như thế.
- Vậy ngươi cho rằng kế tiếp lão Phòng sẽ làm thế nào?
- Không phải lão Phòng làm thế nào mà kế tiếp Tô Châu bên kia sẽ tiến hành thế nào.
Lý Ngôn Khánh nói:
- Hôm nay tình huống ở Giang Nam cũng không quá phức tạp, nhưng nếu như bệ hạ ở Giang Nam khai chiến Đột Quyết thừa cơ xuất kích thì thật không tốt.
- Không đánh nhưng cũng không phải là không còn cơ hội.
- Nếu như vì một cơ hội mịt mù như vậy mà khiến cho Trung Nguyên nguyên khí đại thương thì ta thà rằng không mạo hiểm.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Lý Ngôn Khánh rồi đột nhiên thở dài.
- Dưỡng Chân ngươi biết không có đôi khi lòng dạ của ngươi quá mềm yếu, đại trượng phu muốn có công danh thì làm sao tránh khỏi việc chết người.
- Ta biết rõ.
Lý Ngôn Khánh đứng lên nói.
- Nhưng mà nếu như binh không dính máu thì tốt hơn.
- Ý của ngươi là có thể không dính máu mà chiến thắng?
Lý Ngôn Khánh cười cười khoát tay, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức hiểu ý của hắn.
- Dưỡng Chân, ta tới tìm ngươi là vì một chuyện khác.
- Sao?
- Ta cảm thấy ngươi nên chủ động tiến cử lão Đỗ với bệ hạ để hắn ra trấn Thương Châu.
- Tại sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?
Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng dậy, nói bên tai của Lý Ngôn Khánh.
- Thời gian càng lâu càng trở nên bất lợi, khó tránh khỏi có chuyện bất ngờ xảy ra. Yến quận vương cũng họ Lý nhưng cũng không đủ để an toàn.
Lý Ngôn Khánh trong lòng kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Vô Kỵ ý của ngươi là.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười mà không nói gì.
Đã qua giờ Tý, Lý Uyên không nghỉ ngơi, trên thực tế từ sau khi lên ngôi Lý Uyên so với trước trở nên lười biếng hơn rất nhiều, đa số thời điểm hắn đều giao cho thượng thư tỉnh hoặc Đông Cung xử lý còn mình tiêu diêu tự tại.
Giang sơn này sớm muộn cũng giao cho thái tử.
Lý Uyên đã sớm có tư tưởng này.
Tuy nhiên hắn nguyện ý bồi dưỡng Lý Kiến Thành không có nghĩa sẽ hoàn toàn giao cho Lý Kiến Thành.
Gặp chuyện trọng đại Lý Uyên vẫn đích thân xử lý, tự mình quyết đoán.