Phòng Huyền Linh cười cười:
- Ta cũng muốn như vậy.
- Được rồi nếu vậy thì ngày mai chúng ta không gặp không về.
Lý Ngôn Khánh tiễn Phòng Huyền Linh rời khỏi Hồng Lư tự dịch quán sau đó cùng với Trịnh Hoành Nghị cáo từ.
- Vương gia.
- Chuyện gì?
- Thái tử ngày mai thiết yến ở Sùng Văn quán để cho ta hỏi vương gia có thời gian không.
Lý Ngôn Khánh cũng biết hiện tại mình là tiêu điểm của mọi người hắn cũng không muốn tiếp cận Lý Kiến Thành quá mức nhưng mấy lần sau khi hắn về từ Trường An Lý Kiến Thành đã mời hắn liên tục, hắn nếu như không đáp ứng Lý Kiến Thành sẽ sinh lòng bất mãn.
Tuy nhiên nếu như mình đi Đông Cung dự tiệc thì sẽ khiến cho nhị lang bị áp lực rất lớn.
Có thể khiến cho Lý Thế Dân cảm thấy không thoải mái không phải là điều mà Lý Ngôn Khánh muốn.
Vì vậy sau khi trầm ngâm một thoáng hắn liền gật đầu nói:
- Thái tử đã mời ta làm sao không dám đi, như vậy đi ngươi về nói với thái tử trước mời thái tử ước định thời gian.
Trịnh Hoành nghị mừng rỡ, liên tục gật đầu.
Hai người chia tay nhau ở Chu Tước môn, Ngôn Khánh đột nhiên gọi Trịnh Hoành Nghị lại.
- Hoành Nghị.
- Sao?
Lý Ngôn Khánh dắt ngựa đi đến bên cạnh Trịnh Hoành Nghị mà thấp giọng nói:
- Có một câu ta muốn nói cho ngươi.
Ở phủ thái tử đừng làm chuyện náo động quá.
- Ngươi là đích tôn của Trịnh gia không cần phụ thuộc bất kỳ kẻ nào.
Nói xong Lý Ngôn Khánh lên lưng ngựa nghênh ngang rời đi.
Trịnh Hoành Nghị đứng ở ngoài cửa Chu Tước, ngây người hồi lâu.
Dưỡng Chân nói những lời này là có ý gì.
Sau khi tách ra khỏi với Trịnh Hoành Nghị, Lý Ngôn Khánh cùng với Thẩm Quang chuẩn bị trở về vương phủ.
Dọc đường tới phía Đông Trường An, Lý Ngôn Khánh nhớ ra lúc ra khỏi cửa Đóa Đóa nhờ hắn mua mấy món đồ.
Lúc ra ngoài hắn đã phân phó cho Lương Lão Thực.
Tuy nhiên đối với những đồ vật ở Trường An hắn rất hiếu kỳ cho nên cũng muốn đi dạo một vòng.
Lý Ngôn Khánh cùng với Thẩm Quang đi tới bờ hồ, đúng lúc này ở đó có hai người đang đấu kiếm.
Ở thành thị này có rất nhiều hồ thương, một lời bất hòa có thể rút đao rút kiếm khiêu chiến với nhau.
Lý Ngôn Khánh xem chốc lát liền cảm thấy không thú vị chút nào, hai người này đúng là kỳ phùng địch thủ, từng tiếng soạt soạt vang lên, náo nhiệt không ngừng, tuy nhiên trong mắt của Lý Ngôn Khánh, thân thủ của hai người này không đáng nhắc tới.
- Công tử thế nào?
Lý Ngôn Khánh từ chối cho ý kiến, nhún vai tỏ vẻ không hứng thú.
Đúng lúc này chỉ nghe thấy một thanh niên đấu kiếm hét lớn một tiếng, tận dụng sơ hợ đạp đối thủ té xuống đất.
- Tiểu tử còn dám hung hăng càn quấy không?
Thanh lợi kiếm sáng loáng chỉ vào cổ họng của thanh niên kia.
Thanh niên chiến bại mặt mày đỏ bừng.
- Ta nhận thua.
- Nhận thua thì ngoan ngoãn lấy tien ra, cũng không hỏi thăm một chút xem Lục Liễu uyển này là của ai sao? Hiện tại ngươi vân khí tốt, nếu như là Tám gia ở đây thì ít nhất cũng phải lấy đi nửa cái mạng của ngươi.
- Đây là chỗ của Tám gia sao?
Thanh niên chiến bại liền lộ vẻ kinh hoàng:
- Tiểu nhân không biết nếu như biết thì làm sao dám mạo phạm oai vũ của Tám gia.
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình nghi hoặc liếc nhìn thanh niên kia.
- Thẩm Quang Tám gia là ai?
Từ khi Lý Ngôn Khánh đi đến Trường An, thông qua con đường Kỳ Lân đài đối với Trường An đã hiểu rõ.
Tuy nhiên khi đó Kỳ Lân đài chủ yếu tập trung vào tầng lớp nhân vật cấp cao.
Ví dụ như Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân, Lý Huyền Phách, Lý Nguyên Cát, những tôn thất khác cùng với đại thần ở trong triều, thế trụ ở Quan Trung, tư liệu về phố xá ở Trường An cũng không nhiều lắm, đây là sự chênh lệch của Sài Hiếu Hòa và Vương Hoàng.
Vương Hoàng cùng với Sài Hiếu Hòa kinh nghiệm phong phú nhưng so sánh thì Sài Hiếu Hòa một mực coi trọng vấn đề của tầng lớp cao chứ không coi trọng vấn đề của dân đường phố.
- Có lẽ hắn là một Đoàn Đầu ở Trường An.
Thẩm Quang cũng chưa nghe tới danh tự của Tám gia cho nên thấp giọng trả lời:
- Bằng không thuộc hạ sẽ lập tức sai người đi điều tra người này.
Đoàn Đầu ở thời kỳ Tùy Đường chính là một xưng hô cho những đầu lĩnh lưu manh du côn.
Kỳ thực quan phủ cũng ngầm đồng ý cho những du côn địa phuông này hành động bọn họ phụ trách chưởng quản những du côn lưu manh kia.
Cũng tương tự như thủ lĩnh xã hội đen ở đời sau.
Khu nào xảy ra vấn đề chỉ cần tìm Đoàn Đầu ở khu đó là hiểu rõ đại khái.
Lý Ngôn Khánh có hơi hiếu kỳ, một đoàn thể tổ chức xã hội đen sao? Có lẽ mang tới cho mình một số trợ giúp.
- Để cho Chu Mai tới xem một phen, nhìn xem trong Trường An này rốt cuộc có bao nhiêu Đoàn Đầu.
- Bảo hắn nghĩ cách trà trộn vào nhưng không được bạo lộ thân phận của mình, từ từ tiếp chưởng Trường An.
- Thuộc hạ lập tức an bài.
Chu Mai chính là cháu trai của phỉ tặc Chu Sán ở Giang Hoài.
Chu Sán không có con chỉ có một đứa cháu này, vô cùng yêu thương.
Sau khi quy hàng Lý Ngôn Khánh xong, chu Sán để cho Chu Mai làm thủ hạ của hắn, hiệu lực dưới trướng của Thẩm Quang.
Chu Mai ở trong gia tộc chính là một tên thành tranh giành cường đấu nhưng gặp chuyện lại tỉnh táo.
Lý Ngôn Khánh nghĩ rằng chuyện của giang hồ để người giang hồ xử lý là thích hợp nhất, Chu Mai có không ít pỉnh khí, thích hợp tiếp xúc với người trong giang hồ. Về phần Văn Ngọc Đông và Long Khởi tuy cũng là người trong giang hồ nhưng là hộ pháp của Di Lặc áo trắng, để cho Sài Hiếu Hòa đối phó, mình tốt nhất không nên tiếp xúc với bọn họ, bảo trì một cảm giác thần bí, như vậy mới có lực trấn nhiếp với đám người Văn Ngọc Đông.
Về phần Tám gia.
Ngôn Khánh không để trong lòng.
Từ xưa đến nay quan không đấu với dân, Tám gia này nếu chỉ là một Đoàn Đầu thì bất kỳ lúc nào cũng có thể hạ gục hắn.
Sau khi trở về vương phủ thì trời vẫn còn chưa tối.
Lý Chu đang được Trưởng Tôn Vô Kỵ cho xem sách, Đóa Đóa thì mang Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn luyện võ ở võ đài.
Áo cơm không lo, Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn lớn lên rất khỏe mạnh.
Hai người ở trong võ đài xoay quanh nhau kích giáo đánh nhau khó phân thắng bại.
Ngôn Khánh cùng với Đóa Đóa sau khi bắt chuyện đã tiến về thư phòng.
Sau khi ngồi xuống chỉ thấy Lương Lão Thực ở ngoài cửa thò đầu nhìn vào, ló đầu ngó ra giống như có chuyện tìm hắn.
- Lão Thức, tới đây nói chuyện.
Lý Ngôn Khánh thay đổi một bộ y phục, nhàn tản ngồi ở trên án thư cất tiếng nói.
Lương Lão Thực đi tới, đứng ở trước thư án nhăn nhăn nhó nhó giống như rất do dự.
- Lão Thực có phải là có việc không?
- Vương gia hôm nay tiểu nhân chạm phải một người quen
- Sao?
Chính là thiếu gia của Lương gia trang năm đó mà tiểu nhân đã từng nói với vương gia, lúc trước tiểu nhân học lén võ công bị hắn đả thương trốn khỏi Lương gia hiện tại đã nhìn thấy hắn hiệu lực ở trong phủ Triệu vương.