Chương 691: Thu binh

Đan Hùng Tín giận tím mặt, cầm giáo lên, chuẩn bị tự mình ra trận.

Ngay lúc này, có thám mã lại báo:

- Khởi bẩm Đại tướng quân, quân tiên phong ở Hắc Thạch Quan toàn quân bị diệt, từ Hắc Thạch quan xuất hiện một đạo nhân mã, người dẫn đầu chính là Vương Phục Bảo.

Vương Phục Bảo?

Đan Hùng Tín cả kinh…

Vương Phục Bảo không phải tới Huỳnh Dương rồi sao? Tại sao lại ở Hắc Thạch quan?

Chuyện đến bây giờ, Đan Hùng Tín cho dù ngu ngốc cũng biết mình đã trúng kế, có lẽ mới đầu Tùy quân rút lui khỏi Tung Cao huyện chính là để câu mình?

Nhìn thấy con đường nhỏ càng ngày càng chật hẹp, để tránh né chiến mã giẫm đạp, để tránh né hỏa mộc từ trên trời giáng xuống, quân Ngoã Cương tứ tán chạy trốn.

Trong lòng Đan Hùng Tín biết, lúc này đánh chiếm Hắc Thạch quan hiển nhiên đã thành chuyện không tưởng.

Cũng may mình còn cẩn thận, có sắp xếp binh mã ở bến đò Hắc Thạch, nếu không sẽ bị đối phương cắt đứt đường lui.

- Rút lui, rút lui.

Đan Hùng Tín dốc sức liều mạng kéo dây cương ngựa.

Con ngựa xoay người lồng lên, chạy thục mạng về hướng bến đò Hắc Thạch.

Hắn vừa chạy, quân Ngoã Cương càng rối loạn, chủ tướng bỏ chạy, chúng ta còn đánh gì nữa? Quân Ngoã Cương đang còn lưu lại trên con đường nhỏ, bộ dạng xun xoe đi theo Đan Hùng Tín, chỉ khổ đám quân Ngoã Cương đã leo đến nửa dốc núi. Nếu tấn công cũng chết, ở lại cũng chết, còn chưa nói sườn núi rất cheo leo, chỉ cần từ trên sườn núi rơi xuống thân cây hay đá tảng, cũng đủ lấy mạng người rồi.

- Đừng ném nữa, đừng ném ta, ta xin hàng.

Có tên quân Ngoã Cương thông minh, trốn ở sau tảng đá lớn tiếng kêu lên, có người đầu tiên gọi, sẽ có người thứ hai noi theo. Rất nhanh, gần ngàn tên lính Ngoã Cương đang trèo lên sườn núi ném quân giới xuống sườn núi, đầu rạp xuống đất, lớn tiếng gọi.

Không còn cách nào, nếu không như vậy sẽ bị lăn cây bức thạch đập trúng.

Quỳ trên mặt đất đầy tuyết mặc dù có hơi lạnh, nhưng chí ít có thêm một phần bảo đảm.

Tiết Thu phất tay, cây cối và đá tảng được dừng lại, có một tên lính to giọng tiến lên trước quát:

- Nằm rạp trên mặt đất, chớ có lộn xộn, nếu không giết bất luận tội.

Lúc này, trên con đường nhỏ đã hoàn toàn hỗn loạn.

Chiến mã điên cuồng nhảy lên, binh sĩ chạy trối chết, giẫm đạp lên cả người chết.

- Tiết lang quân, Đan Hùng Tín chạy rồi.

Tiết Thu đứng dưới cái lọng màu vàng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng:

- Chạy? Ta nhọc lòng làm ra một cái bẫy như vậy, nếu không lột được da hắn, chẳng phải lộ ra thủ đoạn của ta không cao minh? Lập tức bắn tên lửa, toàn diện xuất kích.

Mười tên thân binh, rút mũi tên ra, giương cung cài tên.

Trên đầu mũi tên cắm một ống trúc, phía dưới có kíp nổ rất dài. Mười mũi tên được bắn thẳng lên trời, nổ tung giữa không trung, pháo hoa bay múa rất đẹp mắt, từ phương hướng bến đò Hắc Thạch, lập tức truyền đến tiếng trống trận “thùng thùng”. . . . . .

Bên bờ Thái Thủy, mấy chục hỏa diễm nở rộ trên không trung, cực kỳ bắt mắt.

Lý Mật ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt tái nhợt, sau khi từ trên lầu xe đi xuống, xoay người nhảy lên lưng ngựa :

- Thu binh, lập tức thu binh.

Tiếng chiêng đồng vang lên, quân Ngoã Cương trên chiến trường nhao nhao rút lui về phía sau.

Nhưng ngươi tấn công dễ dàng, muốn bỏ chạy, đâu thể dễ dàng như vậy.

Bát trận đồ giống như một vũng bùn cực lớn, gắt gao túm chặt bước chân rút lui của quân Ngoã Cương, mặc dù chiến đấu đã lâu, nhưng đội hình quân Huỳnh Dương vẫn không hề tán loạn, vừa công kích, vừa theo trận hình biến hóa, không ngừng tiến lên. Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng lại khiến mỗi bước rút lui của quân Ngoã Cương đều phải trả giá lớn. Bên ngoài Bát trận đồ, bốn người Bùi Hành Nghiễm, Tân Văn Lễ, Liễu Hanh, Hám Lăng suất lĩnh kỵ quân xoay chuyển không ngừng. Không ít quân Ngoã Cương từ trong trận phá vòng vây đi ra, nhưng lại đối diện với trận mưa tên bay tới, tử thương vô số.

Đậu Kiến Đức, bị Bùi Hành Nghiễm tung chùy giết chết.

Trịnh Đĩnh Tượng vứt ngựa mà trốn, xen lẫn trong đám bại binh, ý đồ bỏ chạy, nhưng lại bị Liễu Hanh xông tới đập té xuống mặt đất, không đợi hắn đứng dậy, một đội thiết kỵ như gió xẹt qua. 100 con ngựa dẫm đạp lên người Trịnh Đĩnh Tượng, để lại trên mặt đất một đống huyết nhục nhìn không rõ hình dáng.

Thật sự quá thê thảm.

Mặt nước Thái Thủy bị ánh lửa chiếu xuống biến thành màu đỏ như máu, lộ ra vẻ quỷ dị.

Lý Mật không dám dừng lại lâu, vội vàng hạ lệnh thu binh. Sau khi tiếng chiêng đồng vang lên, quân Ngoã Cương không thể bứt người ra khỏi chiến trường, lại đưa tới một nhánh binh mã, từ hậu quân sát nhập vào.

Vị Đại tướng dẫn đầu, đội nón đen mặc giáp đen, cưỡi một con ngựa ô, trong tay cầm giáo dài.

- Lý Mật, La Sĩ Tín ở đây, lưu lại đầu chó của ngươi.

Nếu như dưới tình huống bình thường, La Sĩ Tín muốn trùng kích hậu quân Lý Mật, cũng không phải chuyện dễ dàng. Lý Mật cũng là người đọc thuộc lòng binh thư, thông thuộc các loại chiến trận. Khi hắn bày trận lúc, đặc biệt coi trọng phòng ngự hậu trận, nhưng hiện tại, hậu quân Lý Mật lại dễ dàng sụp đổ.

Cảnh tan tác trên chiến trường, làm cho quân Ngoã Cương vốn mỏi mệt không chịu nổi đã sớm như chim sợ cành cong.

Cùng với tiếng chiêng thu binh, hậu quân đã bắt đầu tản ra, chuẩn bị rút lui. Lúc này La Sĩ Tín lao ra, nghiễm nhiên giống như một con mãnh hổ, xông vào bầy cừu sớm đã hỗn loạn. Cừu vốn không phải là đối thủ của mãnh hổ, lại càng hoảng loạn, làm gì còn tâm tư tiến lên nghênh chiến?

Tựa hồ quân Ngoã Cương trên tám phần đã cho rằng lần này sợ rằng đã trúng kế.

Cộng thêm sắc trời ngày càng tối. cũng nhìn không rõ La Sĩ Tín rút cuộc dẫn theo bao nhiêu binh mã. Dù sao là một đội thiết kỵ trùng kích đến, giống như một cối xay thịt, những nơi nó đi qua quân Ngoã Cương liên tiếp ngã xuống, phía trước lui không được, đằng sau cũng cản không được. Lý Mật ở giữa cảm thấy tình hình không ổn, cũng không còn tâm trí tiếp tục chiến đấu, được các thân binh hộ vệ, Lý Mật khóa lại trung quân, chật vật mà đi. Buổi sáng, hắn còn hào hứng bừng bừng dẫn quân đến bờ Thái Thủy, sợ rằng không nghĩ tới sẽ gặp thất bại thảm hại như vậy. Lúc này, Lý Mật kinh hoảng như nhà có tang gia.

- Bắt được Lý Mật rồi.

Trên chiến trường, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lớn.

Quân Ngoã Cương còn đang liều chết chém giết với Tùy quân, nhìn theo phía tiếng nói, chỉ thấy Lý Mật vốn đứng ở chính giữa quân Ngoã Cương đã không thấy bóng dáng.