Chương 690: Đan Hùng Tín hung hãn

Vừa nói, người và đao đồng thời xông đến.

Đậu Kiến Đức được xưng là đệ nhất dũng sĩ dưới trướng Lý Mật, đương nhiên cũng có chỗ phi phàm của hắn. Nhớ ngày đó Địch Nhượng dũng mãnh thế nào, không phải bị một đao của hắn giết chết, một đao kia, vừa nhanh vừa hung ác lại mãnh liệt, thế đại lực trầm, xé gió lao đến phía Bùi Hành Nghiễm.

Bùi Hành Nghiễm nhìn thấy sắp đuổi kịp Trịnh Đĩnh Tượng, nhưng không ngờ lại bị Đậu Kiến Đức ngăn cản.

Trong lòng lập tức nổi giận, gầm lên một tiếng.

- Cẩu tặc, cút ngay

Song chùy bay lên, tay trái một chiêu “Thiết Môn Soan”, tay phải một chiêu “Thái Sơn áp đỉnh”

Chiến mã sư tử dưới háng lồng lên, người mượn mã thế, mã mượn uy người, chỉ nghe một tiếng “Xoảng”, đại đao trong tay Đậu Kiến Đức bị chém đứt, bay ra ngoài. Tay kia của hắn giơ lá chắn đón đỡ, chợt nghe một tiếng vang thật lớn, tấm chắn nổ tung thành mảnh nhỏ.

Đại chùy nện lên đỉnh đầu hắn, đồng thời ngực bị tay trái Bùi Hành Nghiễm vung chùy gõ trúng.

Lập tức, đầu vỡ toang, xương ngực vỡ vụn. . . . . .

Cũng đúng lúc này, Tân Văn Lễ đột nhiên giơ Thiết phương giáo, nghiêm nghị quát:

- Phóng lửa, các huynh đệ, theo ta xuất kích.

Vù vù vù. . . . . .

Hỏa diễm ngũ sắc như xé nát bầu trời đêm.

Trên đường núi yên tĩnh, bỗng nhiên tiếng chém giết vang lên khắp nơi. Từ Hắc Thạch độ đến Hắc Thạch quan, nhất định phải đi qua con đường nhỏ Dương Trường được mây trời uốn lượn bao phủ, hành tẩu trên dãy núi mọc lên san sát, vách núi dựng đứng. Hắc Thạch quan nằm ở cuối con đường này, kết nối ba hướng, sóng đôi với Để Lĩnh, trở thành yếu địa đầu mối của Củng huyện, Lạc Dương, Vinh Nam.

Sau khi trời tối, Đan Hùng Tín lệnh cho binh lính yên lặng qua sông, tiến lên con đường nhỏ Dương Trường.

Con đường này ước chừng dài mười tám dặm, theo thám mã điều tra, hiện giờ binh mã ở lại Hắc Thạch quan cũng không nhiều, quân chủ lực tựa hồ đều tập trung ở quan ải phía nam, vì vậy phòng ngự ở cửa khẩu phía đông tương đối buông lỏng, cộng thêm trời lạnh, thậm chí ngay cả trạm gác tuần tra cũng hủy bỏ toàn bộ.

Đúng là ông trời giúp ta.

Đan Hùng Tín hạ lệnh, ngựa bọc móng, người ngậm đũa, nhanh chóng thông qua con đường Hắc Thạch quan, dẫn binh đến Hắc Thạch quan.

Đồng thời, hắn cũng cẩn thận để cho khoảng 800 quân tiên phong đi đầu, đợi quân tiên phong đi qua chính giữa con đường, đại quân sẽ bám theo sau. Quân tiên phong và quân chủ lực cách nhau khoảng năm dặm, đảm bảo có thể phối hợp với nhau. Nếu gặp phải mai phục, quân tiên phong sẽ ngăn cản công kích của quân địch, để quân chủ lực nhanh chóng rút lui, bày trận nghênh địch ở bến đò Hắc Thạch, lấy thế tấn công hung mãnh để đón đầu quân địch.

Đan Hùng Tín cũng đã chịu nhiều thất bại, vì vậy không thể không làm như thế.

Sau khi quân tiên phong quân tiến vào con đường nhỏ, dọc đường đi cũng không có gì trở ngại, Đan Hùng Tín lúc này mới yên tâm, lệnh cho đại quân tiến vào, chuẩn bị tiếp ứng.

Dựa theo suy nghĩ của Đan Hùng Tín, cho một đội nhân mã làm tiên phong có thể khiến quân coi giữ Hắc Thạch quan mất đi cảnh giác.

Nếu như bọn chúng xuất quan giao chiến thì hậu quân sẽ thuận thế tấn công, nhanh chóng nắm giữ Hắc Thạch quan. Nếu quân coi giữ Hắc Thạch quan không xuất chiến, vậy cũng đơn giản, đội binh mã tiên phong có thể đứng vững gót chân, đợi sau khi quân chủ lực đến, phát động tổng tiến công Hắc Thạch quan, đánh chiếm Hắc Thạch quan.

Tóm lại, Đan Hùng Tín thấy, trận chiến này nhất định sẽ thắng.

Sau khi đại quân tiến vào con đường nhỏ, mí mắt Đan Hùng Tín bắt đầu nhảy dựng không ngừng.

Không biết tại sao, hắn luôn cảm giác tâm thần không yên, có lẽ vì sợ trúng phải mưu kế của Lý Ngôn Khánh cho nên càng tới gần Hắc Thạch quan, trong lòng hắn lại càng khẩn trương. Có lẽ…mình không nên xông lên đầu, tọa trấn giữa quân có lẽ an toàn hơn một ít.

- Nhanh, mọi người nhanh tiến lên trước, quân tiên phong hiện giờ đã tiếp cận Hắc Thạch quan, các huynh đệ mau chóng tăng thêm tốc độ.

Đan Hùng Tín có chút thông minh, sau khi trong lòng có quyết định, hắn thúc ngựa đến bên đường làm dáng vẻ khích lệ, không ngừng thúc giục binh mã dưới trướng gia tăng tốc độ.

Trong mắt binh sĩ, Đan Hùng Tín làm như vậy không có gì đáng trách.

Nhưng trên thực tế, Đan Hùng Tín lại mượn cơ hội này, lui ra phía sau đến chỗ hậu quân.

Khi binh mã tiến đến chính giữa con đường, đột nhiên hai bên vách núi xuất hiện hỏa diễm ngút trời.

Hỏa diễm sáng bừng, chiếu sáng cả khu rừng hai bên vách núi, không biết từ đâu xuất hiện từng dãy Cung tiễn thủ.

Còn ở Hắc Thạch quan truyền đến tiếng reo hò vang vọng trời xanh.

Trong ngọn lửa hiện ra một văn sĩ hiên ngang, đứng dưới một cái lọng màu vàng trên vách núi, khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, trong tay cầm quạt xếp. Khi mở quạt ra, trên mặt quạt lên có viết bốn chữ rồng bay phượng múa : “Bày mưu nghĩ kế”. Trong tiết trời giá rét, người thanh niên này giống như không biết lạnh, còn đung đưa cây quạt, lúc này mới cất cao giọng nói:

- Đan Thông, dám xâm phạm quan thành ta, Tiết Thu chờ ngươi đã lâu.

Lời còn chưa dứt, Tiết Thu đã xếp quạt lại, chỉ về con đường nhỏ:

- Bắn tên.

Trong chốc lát mũi tên như mưa, phá không lao tới.

Quân Ngoã Cương vốn có chút bối rối, gặp phải tập kích mưa tên này, lập tức thất kinh.

Đan Hùng Tín vẫn giữ được mấy phần tỉnh táo, sau khi nhanh chóng quan sát liền la lớn:

- Các huynh đệ, bọn cướp không nhiều, xông lên còn có đường sống.

Dốc núi có chút dốc đứng, nhưng cũng không phải không cách nào leo lên.

Xem xét giản lược, quân Huỳnh Dương quân chỉ có hơn ngàn người, hơn nữa phần lớn là Cung tiễn thủ.

Nếu xông lên, nói không chừng còn có thể đánh tan đối phương. Nếu bắt được Tiết Thu, Hắc Thạch quan này tự nhiên sẽ tự sụp đổ.

Đan Hùng Tín biết rõ Tiết Thu là huynh đệ của Lý Ngôn Khánh, mưu trí hơn người.

Người này xuất hiện ở đây, từ trình độ nào đó cũng nói rõ, Lý Ngôn Khánh hiện tại không ở Hắc Thạch quan.

Nếu Lý Ngôn Khánh đã không ở đây, ta há có thể sợ Tiết Thu ngươi? Đan Hùng Tín nghĩ tới đây, chỉ ngọn giáo lên sườn núi, hạ lệnh cho binh mã dưới trướng công kích.

Sau hai đợt mưa tên, Tùy quân trên sườn núi đột nhiên dừng bắn tên.

Quân Ngoã Cương thuận thế phát động công kích, khi leo đến nửa đường, chợt nghe Tiết Thu hét lớn một tiếng:

- Thả cây và đá xuống.

Cùng với tiếng ra lệnh của Tiết Thu, chỉ thấy trên sườn núi bỗng nhiên có lửa cháy dữ dội. Từng thân cây một người ôm không hết, dài chừng 2 mét, nặng mấy trăm cân, toàn thân lau dầu mỡ, ầm ầm từ trên sườn núi lăn xuống. Quân Ngoã Cương bị nện kêu rên thảm thiết không ngừng, có kẻ vận khí không tốt, bị thân cây bốc cháy nghiền lên người, toàn thân bốc cháy như hỏa nhân. Uy lực của loại lăn cây này chẳng những cực lớn, đáng sợ nhất chính là lao xuống dốc núi, rơi xuống con đường nhỏ, rất nhanh sẽ khiến xuất hiện tình trạng hỗn loạn. Bộ binh có lẽ không bị ảnh hưởng, nhưng chiến mã của kỵ quân gặp phải loại tập kích hỏa mộc này, lập tức sợ hãi, hí dài một tiếng, chạy loạn khắp nơi, khiến cho vô số kẻ bị chết oan.