Chương 684: Xuất kích.

Những lời này kỳ thật cũng biểu hiện tâm tư của Tô Uy. Bắt đầu từ bây giờ, ta thân ở bên Tào doanh nhưng tâm tư lại hướng về bên Hán, nhanh chóng nghĩ ra kế sách.

Chỉ tiếc, Lý Mật lúc này đang dương dương đắc ý, làm gì còn để ý đến ẩn ý trong lời nói của Tô Uy.

Hắn chỉ ngửa đầu cười lớn, trong lòng thầm suy nghĩ có thể nhân dịp này, đánh chiếm Huỳnh Dương hay không?

Cơ hội này rất khó có được.

Lý Ngôn Khánh không ở Huỳnh Dương quận, cũng chẳng khác nào thiếu đi một mối họa trong lòng.

Lúc trước, khi Ngôn Khánh ở Huỳnh Dương quận thật giống như nắm đấm nắm chặt, cho dù là thăm dò rất nhỏ đều gặp phải thống kích đón đầu.

Hiện giờ Lý Ngôn Khánh không ở Huỳnh Dương, Huỳnh Dương quận giống như có chút rối loạn.

Trịnh Phan Thôi Lô, bắt đầu đã có bàn tính của mình, nếu là trước kia quả quyết không có khả năng xảy ra.

Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, chỉ có thể nói rõ, Lý Ngôn Khánh đã bắt đầu mất đi khống chế đối với Huỳnh Dương quận. Dù sao Thái Kiến Đức cũng không phải hạng người bình thường.

Ngày 29 tháng 19 năm Võ Đức.

Ngày thứ ba sau khi biết được Khai Phong thất thủ, Lý Mật xua quân đến dưới Khai Phong thành.

Lý Mật cảm thấy lúc này Khai Phong nhất định vô cùng khẩn trương. Dù sao bản thân mang dư uy đánh bại Vũ Văn Hóa Cập đến Khai Phong, Tân Văn Lễ làm sao có thể không sợ?

Hơn nữa Lý Mật vẫn cho rằng, Tân Văn Lễ chẳng qua dựa vào thúc phụ Tân Thế Hùng, mới làm tới vị trí hôm nay.

Luận về tài năng không đáng để lo sợ. Xem ra Tân Văn Lễ đang khẩn trương xây dựng luỹ cao hào sâu, muốn dựa vào Khai Phong thành kiên cố, giao phong với mình, nhưng nếu chỉ dựa vào một Khai Phong, có thể ngăn cản đường đi của ta được sao?

Lý Mật trên xe trận, tay vịn xe lan, kiêu ngạo nhìn về phương xa.

Ba ngày, nhất định trong vòng ba ngày ta phải đánh hạ Khai Phong, nếu không một khi Lý Ngôn Khánh nhận được tin tức, sớm muộn sẽ đến Khai Phong tiếp viện.

Nếu như vậy, một trận thủ chiến bình thường sẽ biến thành một trận chiến kéo dài.

- Báo. . .

Ngay khi Lý Mật đang suy nghĩ kế hoạch tương lai viễn vông, một con khoái mã như gió vọt tới.

Lý Mật giật mình, nhưng hắn không nóng vội mà bình tĩnh hỏi:

- Có chuyện gì?

- Khởi bẩm Vương thượng, Thái Thống Quân quân tiên phong phái người truyền tin đến, nói là binh mã Khai Phong kết trận hạ trại ở bờ Thái Thủy, ý muốn cùng quân ta quyết chiến.

Lý Mật cả kinh

- Ngươi nói Tân Văn Lễ muốn quyết chiến với chúng ta ở ngoài thành?

- Đúng vậy.

Tên Tân Văn Lễ này chẳng lẽ váng đầu?

Lý Mật bất giác lộ vẻ ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:

- Tân Văn Lễ phái ra bao nhiêu binh mã?

- Thái Thống Quân phái người nói, binh mã quân địch ước chừng trên dưới vạn người.

Điều này tựa hồ ăn khớp với tin tức do thám tìm hiểu được trước đó. Lý Mật sau một hồi sửng sốt, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to không ngớt.

- Tân Văn Lễ không phải hóa điên rồi chứ?

Nếu dựa vào Khai Phong thành kiên cố, hắn còn có lực đánh một trận, hiện giờ dựa vào một vạn người, lại muốn chống lại năm vạn đại quân của ta sao?

Lý Mật triệu tập hai mươi vạn binh mã, quyết chiến với Vũ Văn Hóa Cập.

Mặc dù đại thu hoạch toàn thắng, nhưng tổn thất thảm trọng cũng khiến lòng người rối bời. Binh mã dưới trướng Vũ Văn Hóa Cập, đều là trong mười hai vệ phủ Tùy Thất, cường hãn nhất, thiện chiến nhất. Bản thân Vũ Văn Hóa Cập mặc dù nói tham tài háo sắc, nhưng dù sao kinh nghiệm sa trường, binh pháp cũng hơn người.

Trận chiến ở Đồng Sơn, hai mươi vạn binh mã Lý Mật hao tổn gần nửa.

Lại ở lại nửa số binh mã, truy kích Vũ Văn Hóa Cập cho nên hiện trong tay Lý Mật ước chừng có năm vạn người.

Nhưng cho dù như vậy, binh lực năm chọi một vẫn khiến Lý Mật chiếm được ưu thế. Điều này cũng làm cho Lý Mật thêm khinh thường Tân Văn Lễ, hạ lệnh cho xe trận tiến lên, tụ hợp với quân tiên phong ở bờ Thái Thủy, kết trận chờ đợi Tân Văn Lễ.

Xe trận của Lý Mật, chuẩn xác mà nói là một chiếc xe cao đến bốn mét, có thể điểu khiển toàn bộ chiến trường.

Đã gần đến trưa, chỉ thấy đối diện Huỳnh Dương quân bày trận chỉnh tề.

Tân Văn Lễ sử dụng trận hình phương trận hình vô cùng bình thường, Lý Mật đọc thuộc lòng binh pháp, lại đánh trận nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nhìn ra mánh khóe.