Lý Đại Lượng hét lớn một tiếng, rút hoành đao ra khỏi vỏ, lao người đánh về phía nam tử trung niên.
Nhưng nam tử trung niên ngồi trên ghế thái sư vẫn không hề nhúc nhích, trên mặt hiện ra nụ cười, nhìn ánh đao bức tới, bên tai Lý Đại Lượng đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Sau lưng người trung niên có một thanh niên gầy gò đứng sẵn từ bao giờ.
Nếu không chú ý sẽ rất khó phát hiện ra sự hiện hữu của hắn. Khi Lý Đại Lượng tiến vào phòng chính không hề lưu ý đến người thanh niên này. Nhưng lúc này, người thanh niên bỗng dưng chắn trước mặt Lý Thần Thông, cánh tay vốn buông thõng, trong một khắc ánh đao áp tới, một đạo hàn quang từ trong tay áo thoát ra.
Một tiếng vang nhỏ vang lên.
Lý Đại Lượng chỉ cảm thấy trường đao trong tay, tựa hồ như bị một luồng sức mạnh đẩy về.
Trong lòng hắn thầm kêu một tiếng không tốt, định bước lui về sau, nào ngờ trong tay người thanh niên xuất hiện một thanh lợi kiếm dài nhỏ, mũi kiếm điểm lên sống đao, cũng không thấy dưới chân hắn có động tác gì, thân hình bay về phía trước, kiếm bám theo sau, nghiễm nhiên đã là tình trạng người kiếm hợp nhất.
Lý Đại Lượng bị đẩy liên tiếp về phía sau, mấy lần định ổn định bước chân, nhưng không dừng lại được.
Từ trong phòng chính, hắn bị đẩy đến cửa phòng chính.
Người thanh niên đột nhiên nhún chân, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, toàn bộ đại sảnh phòng chính tựa hồ đang rung động, đồng dạng lợi kiếm thuận thế nhảy lên, trường đao trong tay Lý Đại Lượng cũng lắc lư không yên, bay vèo ra khỏi tay. Ngay sau đó, người thanh niên lao vào, tay trái cầm kiếm, tay phải đập vào ngực Lý Đại Lượng, dưới chân dừng lại, cánh tay run lên, Lý Đại Lượng bay ra khỏi phòng chính.
Sức mạnh khổng lồ đẩy Lý Đại Lượng bay xuống cầu thang bên ngoài phòng chính.
Lý Đại Lượng choáng váng không đứng lên được, mười mấy cây trường mâu đã gắt gao đè hắn xuống mặt đất.
- Lợi hại, lợi hại.
Thời Đức Duệ không nhịn được, liên tục vỗ tay, lớn tiếng nói:
- Nghe qua dưới trướng Lý lang quân có Nhục Phi Tiên, kiếm pháp xuất chúng, võ nghệ cao cường, hôm nay được diện kiến, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lý Thần Thông cũng đứng lên, chắp tay với Thời Đức Duệ.
- Lý thủ bị trong lúc nhất thời nghĩ chưa thông, cũng là chuyện thường tình.
Chi bằng như vậy, xin Thời công dời bước, mở cửa thành, binh mã lang quân đã tới dưới Khai Phong thành, gió tuyết như vậy vẫn nên sớm vào thành nghỉ ngơi.
- Đúng vậy.
Thời Đức Duệ vừa nói vừa đưa tay ra mời.
Nhưng dưới bậc thang, Lý Đại Lượng bị dây thừng trói chặt chợt cảm thấy đầu óc ông ông, cả người nhất thời như nằm mộng…
Lý lang quân?
Lý lang quân nào chứ?
Ngày 26 tháng 10, Lý Mật khởi binh đến Trần Lưu.
Nhưng nghênh đón hắn ngoại trừ quan viên trên dưới Trần Lưu ra, còn có một tin tức khiến hắn khó tin: Khai Phong bị công hãm.
Không chỉ có Khai Phong, còn có Úy thị và Tân Trịnh, cũng lần lượt thất thủ.
- Kẻ nào đánh chiếm Khai Phong?
Lý Mật vô ý liên tưởng đến Lý Ngôn Khánh.
Trên thực tế, Khai Phong thất thủ, tựa hồ ngoại trừ Lý Ngôn Khánh ra, cũng không có người nào khác. Vương Thế Sung ở Đông đô xa xôi, muốn cướp lấy Khai Phong, cần dành được Yển Sư trước, sau đó lấy Huỳnh Dương, hoặc vượt qua Để Lĩnh, cướp lấy Dương thành huyện, Trịnh huyện và Úy thị huyện, rồi sau đó mới có thể khởi binh đánh hạ Khai Phong thành.
Điều này hiển nhiên rất không có khả năng.
Chưa nói đến mùa đông giá rét, Để Lĩnh tuyết rơi dày đặc, muốn vượt qua Để Lĩnh xuất kích, nguy hiểm cực lớn.
Mặc dù có thể vượt qua Để Lĩnh xuất kích, Vương Thế Sung cũng cần phải phải đề phòng Lý Ngôn Khánh, để tránh bị Ngôn Khánh dò xét đường lui của hắn, cắt đứt đường lương thảo của hắn. Nếu như vậy, chi bằng trực tiếp đánh chiếm Huỳnh Dương quận.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Vương Thế Sung có bản lĩnh này sao?
Không phải Vương Thế Sung, vậy chỉ còn Lý Ngôn Khánh.
Nhưng Lý Ngôn Khánh hiện tại, tựa hồ vẫn còn ở Cấp quận, giao phong với Thái Kiến Đức.
- Lý Ngôn Khánh hiện giờ ở đâu?
- Mật Công, theo mật thám hồi báo, Lý Ngôn Khánh hiện giờ hình như vẫn còn ở Cấp quận.
- Thật sao?
- Hai ngày trước theo tin tức từ Cấp quận truyền đến, nói có người trông thấy Lý Ngôn Khánh tự mình trèo lên xe chỉ huy, công chiếm Nghiêu thành, bức lâm Vĩnh tế kênh mương bờ, ép buộc Hầu Quân Tập không thể không từ bỏ công kích Nội Hoàng.
Hai ngày trước,
Khai Phong bị công hãm tám ngày trước, Lý Ngôn Khánh vẫn còn ở Cấp quận.
Từ Cấp quận đến Khai Phong, nhất định phải vượt sông. Mặc dù nước sông Hoàng Hà đóng băng, nhưng mấy ngày liền tuyết rơi nhiều, Lý Ngôn Khánh muốn từ Cấp quận chạy đến Khai Phong, hiển nhiên không có khả năng. Bởi vì từ Cấp quận đến Khai Phong, trên đường đi thẳng tắp, hai bên đường thuộc về phạm vi khống chế của quân Ngoã Cương. Lý Ngôn Khánh muốn đến Khai Phong, nhất định phải đến Hà Nội, Nhiễu Hổ Lao mới có thể đến nơi. Như vậy không có bảy tám ngày, căn bản không thể đuổi tới Khai Phong.
Tảng đá lớn trong lòng Lý Mật lập tức rơi xuống.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Lý Ngôn Khánh giống như trở thành ác mộng của Lý Mật. Đừng thấy Lý Mật bình thường ung dung nhàn nhã, tựa hồ không sợ bất cứ ai, nhưng khi hắn phải đối phó với Lý Ngôn Khánh, hắn lại cảm thấy lo lắng bất an. Dù sao, trong giao phong với Ngôn Khánh, Lý Mật cũng không chiếm được bất cứ tiện nghi mang tính chất thực tế, ngược lại còn tổn binh hao tướng, thậm chí còn phải cắt nhường thành trấn, để đổi lấy bình an vô sự với Lý Ngôn Khánh.
Hiện giờ, Lý Ngôn Khánh không ở Khai Phong.
- Vậy người nào đang công hãm Khai Phong?
- Mật Công, người công hãm Khai Phong chính là Huỳnh Trạch Ưng Dương Lang Tương Tân Văn Lễ.
- Tân Văn Lễ?
- Chính là người này, sau khi hắn cướp được Khai Phong, lập tức dùng hổ phù điều xuất binh mã Úy Thị huyện, kết quả Quản Thành Ưng Dương Lang Tương Trịnh Vi Thiện thừa cơ cướp lấy Úy Thị huyện. Hà Nam bắt đại sứ dưới trướng phiêu kỵ tướng Thôi Vạn Ký, trên đường phục kích binh mã Úy Thị huyện, làm cho viện binh Úy Thị huyện toàn quân bị diệt, sau đó Trịnh Phan Thôi Lô Tứ Gia trước sau du thuyết Trịnh thủ tướng Lý Dục Đức, thuyết hàng Lý Dục Đức đầu hàng Tân Trịnh.
- Nói cách khác, người gây chiến lần này ở Khai Phong là Trịnh Phan Thôi Lô tứ gia.
Lý Mật cảm thấy nghi hoặc
Hắn và thế trụ Huỳnh Dương vẫn âm thầm thông qua phương thức không muốn người khác biết liên lạc với nhau.
Cho dù Trịnh Hiếu Thanh bị giết, cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hắn và tứ gia Huỳnh Dương. Đối với thế trụ mà nói, không đặt tất cả trứng gà vào trong giỏ xách, là đạo sinh tồn của bọn họ, cho dù vì vậy mà xuất hiện cục diện tự giết lẫn nhau, chỉ cần có lợi cho lợi ích gia tộc, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện, chỉ là lần này tứ gia đột nhiên gây khó, làm cho Lý Mật trở tay không kịp, không nắm rõ huyền cơ bên trong.
- Vô Úy công, ngươi thấy thế nào?
Tô Uy cau mày, cười khổ nói:
- Lão hủ sớm đã hờ hững với tình hình của Huỳnh Dương quận.
Tình hình của Trịnh Phan Thôi Lô Tứ Gia trước mắt như thế nào, ta cũng chỉ biết đại khái nhưng nếu bọn hắn đã hành động, vậy nhất định là có mưu đồ. Mật Công muốn đánh chiếm Đông đô, chắc chắn phải đi qua con đường Khai Phong, chỉ có điều tuyệt đối không được xem thường Tân Văn Lễ.
Lý Mật vừa nghe, lập tức cất tiếng cười to.
- Nếu là thúc phụ Tân Thế Hùng của Tân Văn Lễ, có lẽ ta sẽ có chút kiêng kị.
Nhưng Tân Văn Lễ…hắc hắc, không phải ta xem thường hắn, nhưng nếu ta muốn lấy thủ cấp của Tân Văn Lễthật sự như lấy đồ trong túi.
Có lẽ qua thời gian dài xưng vương, Lý Mật đã thành thói quen xưng hô như vậy.
Tuy nhiên vào một số thời điểm nào đó, hắn sẽ chú ý khắc chế lời nói của mình, nếu không một khi đắc ý có thể quên mất thực tế.
Nào ngờ, Tô Uy lại cau mày.
Trong lòng thở dài: Thiếu kiên nhẫn như vậylàm sao làm thành đại sự?
Hắn vốn còn nghĩ đến phụ tá Lý Mật, nhưng hiện tại xem ra, lại là một tên gia hỏa không có thành tựu…nghe nói, thủ hạ xuất lực dưới trướng Lý Ngôn Khánh sẽ được trọng dụng. Lý Ngôn Khánh còn trẻ mà đã thành danh, tài học bất phàm, chỉ tiếc còn quá trẻ, nếu không cũng là một chỗ dựa có thể che mưa che gió.
Nghĩ tới đây, Tô Uy bất động thanh sắc.
- Vậy ý của Mật Công là…
Lý Mật cười lạnh nói:
- Lập tức xuất động binh mã, lệnh cho Thái Kiến Đức làm quân tiên phong, Lý Hậu Đức làm Tả thống quân. Vương Yếu Hán làm Hữu thống quân, tiến đến Khai Phong. Ta muốn trong vòng 3 ngày phải cướp lại Khai Phong thành, chỉ cần nắm được Khai Phong, Trịnh Phan Thôi Lô Tứ Gia sẽ liên hệ với ta, Úy thị và Tân Trịnh dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, ta lệnh cho Tam lang xuất trấn Tuấn Nghi, Tân Văn Lễmuốn toàn thân trở ra còn khó hơn lên trời.
Tô Uy cười nói
- Vậy thì lão hủ chúc Mật Công thắng ngay trận đầu, mã đáo thành công.