- Lô cung giám, ngoài thành có quân lính kêu cửa.
Một thái giám ở bên ngoài nhẹ giọng kêu, trong giọng nói có vài phần sợ hãi và lo lắng.
- Lô Dận, đi đi.
- Lão nô bái biệt bệ hạ.
Lô Dận quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái rồi quay người bước nhanh rời đi.
- Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
Bên ngoài phật đường truyền đến thanh âm của một lão thái giám.
- Bệ hạ, bọn nô tài đều chuẩn bị xong rồi, bọn nô tài xin đi trước để mở đường xuống hoàng tuyền cho bệ hạ.
Nói xong, chỉ nghe thấy bên ngoài phật đường truyền đến tiếng dập đầu, sau đó là một chuỗi tiếng vang phù phù liên tiếp truyền đến, Dương Đồng nhắm mắt lại.
- Các nô tài, các ngươi muốn mở đường cho trẫm, nhưng trẫm lại không muốn, trẫm đúng là một hoàng đế bỏ đi.
Hai hàng nước mắt từ trên gò má chảy xuống.
Dương Đồng lấy từ trong lòng ra một cái hộp, lấy từ bên trong một viên đan dược màu đỏ thẫm, bỏ vào trong miệng.
Hắn quỳ gối trong phật đường, khấu đầu trước tượng Phật tổ.
- Ba lạy này, cầu Phật tổ phù hộ cho mẫu thân, kiếp sau có thể hưởng vinh hoa phú quý.
Hắn dập đầu ba cái.
Sau đó ngồi thẳng lên, hai tay chắp trước ngực.
- Ba lạy này cầu xin Phật tổ phù hộ, đừng để kiếp sau của Dương Đồng tái sinh trong nhà đế vương.
Lại là ba cái khấu đầu.
Bên ngoài phật đường truyền đến tiếng bước chân vội vã và tiếng người nói xôn xao.
Vân Định Hưng và một tướng quân mặc giáp trụ dẫn đầu một đám người, trong tay cầm bó đuốc, tiến vào bên ngoài phật đường.
Chỉ thấydưới bậc thang phật đường, mấy lão cung nhân đã nằm trong vũng máu, hồn lìa khỏi xác. Vân Định Hưng khẽ giật mình, vội vàng cùng viên võ tướng đi lên bậc thang.
Giày quan màu đen giẫm lên vũng máu phát ra thanh âm nhèm nhẹp.
Dương Đồng xoay người lại, nhìn thoáng qua hai người Vân Định Hương bên ngoài phật đường, mỉm cười.
- Vân thái phó, Vương tướng quân, có thể để trẫm bái lạy Phật tổ xong, rồi sẽ làm thỏa mãn tâm ý của các ngươi.
Võ tướng kia ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng.
- Bệ hạ, Thái úy mời bệ hạ lên đường, không thể trì hoãn được nữa.
Nói xong, hắn cầm một đoạn lụa trắng, cất bước vào phật đường, nhưng lại bị Vân Định Hưng giữ lại.
- Vương tướng quân, đến lúc này, xin hãy thỏa mãn tâm ý của bệ hạ.
- Vân thái phó.
Võ tướng này tên là Vương Hành Bản, là tộc nhân Vương thị, đồng thời cũng là quan viên Tùy Thất. Hắn khẽ cau mày, nhưng thấy thần sắc kiên quyết của Vân Định Hưng, lại hừ lạnh một tiếng, không mở miệng tiếp.
- Vân thái phó, xin đa tạ.
Dương Đồng mỉm cười với Vân Định Hưng, rồi quay người lại khấu đầu trước Phật tổ.
Vương Hành Bản thấy vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng.
- Đường đường là một quân vương, lại không có một chút phản kháng, chỉ biết dập đầu trước một pho tượng vô tri vô giác, làm sao có thể không chết?
Vân Định Hưng liếc nhìn hắn, không nói gì.
Đột nhiên, hắn nghe thấy Dương Đồng lớn tiếng nói:
- Phật tổ xin phù hộ Lý khanh, ngày sau báo thù rửa hận cho trẫm.
Ăn thịt hắn, uống máu hắn, cắt gân hắn… trẫm nguyện trọn đời bị đày đọa dưới a tì địa ngục, để Vương Thế Sung không thể chết tử tế, khiến Lương Bách Niên bị băm thây vạn đoạn, khiến Vân Định Hưng đời đời làm kỹ nữ, khiến Vương Hành Bản kiếp sau không được làm người.
Vân Định Hưng và Vương Hành Bản vốn không ngờ Dương Đồng lại có thể nguyền rủa ác độc như vậy.
Nhắc đến quỷ thần, xưa nay đã khiến người ta sợ hãi, huống chi hiện giờ thân đang ở trong phật đường, lại bị Dương Đồng nguyền rủa ác độc như vậy, khiến hai người sởn hết cả gai ốc.
Vương Hành Bản hét lớn một tiếng, rút bảo kiếm xông lên, đâm xuyên qua thân thể gầy yếu của Dương Đồng.
Thanh âm nguyền rủa lập tức dừng lại.
Dương Đồng chậm rãi ngã xuống vũng máu, khuôn mặt chảy máu, hình dung dữ tợn, như là ác quỷ. Vương Hành Bản từng giết người vô số, nhưng không biết tại sao, trong tình hình như vậy, cũng không khỏi rùng mình, phảng phất như trong phật đường có một đôi mắt vô hình đang quan sát hắn. Hắn rút kiếm ra, lùi lại mấy bước, sau đó đột nhiên quát to một tiếng, xoay người rời đi.
Còn Vân Định Hưng sắc mặt tái nhợt, không còn một chút thần thái.
Mùa thu năm Đại Nghiệp mười bốn, ngày 10 tháng 10.
Vương Thế Sung sai người quét dọn cung điện, ngồi lên kiệu đế vương tiến vào hoàng thành đăng cơ xưng đế.
Trước đó, Dương Đồng đã hạ chiếu nhường đế vị lại cho Vương Thế Sung.
Vương Thế Sung ba lượt khước từ, Dương Đồng ba lượt hạ chiếu khuyên nhủ chân thành, cuối cùng Vương Thế Sung đồng ý đăng cơ, sửa quốc hiệu là Trịnh, sửa năm là Khai Minh.
Nhưng Dương Đồng ba lượt hạ chiếu, lại chưa từng xuất hiện qua một lần.
Thậm chí văn võ mãn triều đình và dân chúng trong đại lễ đăng cơ của Vương Thế Sung cũng chưa từng nhìn thấy vị hoàng đế trẻ tuổi này.
Vương Thế Sung phong con trai trưởng Vương Huyền Ứng làm thái tử, Vương Huyền Thứ làm Hán vương.
Mười chín tộc nhân Vương thị đều được sắc phong vương vị, đồng thời phong Dương Đồng làm Lộ quốc công. Đoạn Đạt làm Tư Đồ, Vân Định Hưng làm Thái úy, tất cả những người đi theo Vương Thế Sung đều có phong thưởng, thậm chí ngay cả Lý Ngôn Khánh cũng được Vương Thế Sung tình nguyện phong làm Tả phó xạ, còn hạ chiếu nói, Lý Ngôn Khánh dẹp loạn được Cấp quận. Vương Hành Bản được phong làm Thái Thú Hào Châu, Vương Huyền Thứ là Thái Thú Quản Châu, phân Huỳnh Dương quận làm hai.
Có lẽ, trong mắt Vương Thế Sung, Huỳnh Dương quận đã dễ như trở bàn tay.
Dương Đồng chết rồi, nhà Tùy kết thúc, Lý Ngôn Khánh không quy thuận hắn, còn có thể quy thuận người nào nữa chứ?
Đêm đó, Vương Thế Sung xếp đặt tiệc rượu trong cung.
Trong bóng đêm, mười bóng đen xuất hiện dưới núi Long Môn, sau khi đào xuống một phần mộ đơn sơ, lấy từ bên trong ra một cỗ quan tài gỗ mỏng.
- Cung giám, bây giờ chúng ta đi đâu?
Một thái giám thấp giọng hỏi.
Dưới ánh lửa, Lô Dận đốt giấy để tang, lệ rơi đầy mặt.
Hắn ngẩng đầu, sau khi nhìn về hướng Lạc Dương xa xăm, nghiến răng nói:
- Chúng ta tới Củng huyện, tìm Lý lang quân.
Nhưng Lý lang quân không ở Huỳnh Dương.
Ngày 17 tháng 10 năm Võ Đức, Sơn Đông tuyết rơi nhiều.
Lý Mật triệu tập hai mươi vạn đại quân, khổ chiến hơn mười ngày với Vũ Văn Hóa Cập dưới núi Chương Hoàng. Hai bên tổn thất thảm trọng, cuối cùng Vũ Văn Hóa Cập thất bại lui quân, Lý Mật dành được chiến thắng…Vũ Văn Hóa Cập mang theo Ngụy đế Dương Hạo và mấy vạn tàn binh bại tướng, thừa dịp sông lớn đóng băng, rút lui về hướng Ngụy huyện.
Thương nguyên rậm rạp, thây chất khắp đồng. Lý Mật mang theo tâm tình vui sướng sau khi đại thắng chạy về hướng Đông đô.
Lúc này, hắn ôm một mộng tưởng tươi đẹp, dựa vào đại thắng lần này, trở về Đông đô thu hoạch danh tiếng chính thống, sau đó đấu võ thiên hạ.
Nhưng khi Lý Mật mới đến Lỗ quận, đã nhận được tin tức Dương Đồng thoái vị, Vương Thế Sung xưng đế ở Đông đô.