Vương Thế Sung lập tức lộ vẻ vui mừng.
- Quân Độ, vậy ngươi hãy bí mật đuổi bắt Vũ Văn Nho Đồng.
Ngươi cầm lệnh bài của ta, đến Vũ Lâm quân tìm huynh trưởng Kiền Thọ của ngươi, kêu hắn xuất binh hiệp trợ, còn nữa lập tức lệnh cho Nhân Tắc triệu tập đội ngũ, suốt đêm tiến vào Lạc Dương, tiếp quản các cửa.
Vương Quân Độ lĩnh mệnh rời đi.
Vân Định Hưng chợt nhíu mày nói:
- Nhân Tắc tướng quân khống chế Lạc Dương chắc chắn là thích hợp nhất.
Nhưng như vậy, Yển Sư phải làm sao? Thái úy chuẩn bị lệnh cho người nào, cướp lấy Yển Sư thành, binh lâm Hắc Thạch quan đây? Người này cần có mưu lược, biết rõ binh pháp, tinh thông chiến sự, hơn nữa còn phải trung thành và tận tâm với Thái úy. Nếu không xảy ra sai lầm sẽ dễ dàng đánh cỏ động rắn.
Ánh mắt của Vương Thế Sung, vô ý dừng lại trên người Đoạn Đạt.
- Lão Đoạn, có đồng ý cướp Yển Sư cho ta không?
Ngày trẻ, Đoạn Đạt cũng có thể xem là mãnh tướng thiện chiến, đi theo Tùy Văn Đế, lập qua vô số công huân, được phong làm Xa Kỵ Tướng quân.
Hắn dùng binh ổn trọng, có chút cẩn thận.
Mặc dù rất nhiều người đùa giỡn gọi hắn là “Đoạn mỗ mỗ”, cũng không cách nào che đậy được công huân của hắn năm đó.
Chỉ là cùng với tuổi tác ngày càng lớn, lá gan của Đoạn Đạt cũng càng ngày càng nhỏ. Sự hăng hái khi còn trẻ, tựa hồ cũng không còn, chỉ còn lại bản lĩnh tranh quyền đoạt lợi. Nhưng nếu như hắn thật sự muốn lãnh binh, thật ra cũng không phải không thể được. Có lẽ hắn không phải là đối thủ của Lý Mật, nhưng Lý Mật hiện tại cũng không ở Yển Sư.
Đoạn Đạt lập tức nói:
- Mạt tướng nguyện đi.
- Vậy ngươi lập tức đến Kim Giả thành, trao đổi với Nhân Tắc…lão Đoạn, lần này nếu có thể cướp lấy Yển Sư, một ngày nào đó ngươi sẽ được lập công.
Một ngày nào đó là ngày nào?
Đương nhiên là khi Vương Thế Sung đăng cơ làm hoàng đế.
Đoạn Đạt lập tức tươi cười rạng rỡ, khom người tuân mệnh, sau đó rời khỏi Hàm Gia điện.
- Thái úy, Vũ Văn Nho Đồng khó làm nên trò trống, hôm nay nếu đã bị phát hiện, vây cánh của hắn tất nhiên khó có thể tạo thành chướng ngại cho Thái úy, chỉ là…
Vân Định Hưng thấy Vương Thế Sung tựa hồ có chút đắc ý, vì vậy tiến lên nhắc nhở.
Vương Thế Sung nói:
- Lão Vân có lời gì cứ nói, không cần ấp úng.
Vân Định Hưng cũng có chút do dự, nhưng đã đến mức này, hắn tựa hồ cũng không còn đường lui. Sau khi do dự một lát, Vân Định Hưng cắn răng quyết định.
- Vũ Văn Nho Đồng sở dĩ như vậy vì trong thành Lạc Dương còn có họa lớn trong lòng của Thái úy.
- Sao?
Trái tim Vương Thế Sung khẽ co thắt.
- Là ai?
- Người này nếu không diệt trừ, Thái úy sẽ không có cách nào tâm tưởng chuyện thành, thử nghĩ xem, hôm nay là Vũ Văn Nho Đồng, một ngày nào đó sẽ khó bảo toàn Tư Mã Nho Đồng, Triệu Nho Đồng, Lý Nho Đồng, Trương Nho Đồng, chỉ cần lưu người này lại sẽ có vô số Vũ Văn Nho Đồng không ngừng đi theo.
Vương Thế Sung biến sắc, hít một hơi thật sâu.
- Ngươi…
Vân Định Hưng khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Vương Thế Sung nói:
- Kính xin Thái úy sớm đưa ra quyết đoán.
Tử Vi quan trong gió thu tiêu điều lại lộ ra mấy phần cô liêu. Thành cung trong năm Đại Nghiệp, theo thời gian trôi qua, đã hiện ra vẻ loang lổ. Bên ngoài tường thành không ngừng có quân lính tuần tra cảnh giới; trong thành cung lại là ánh đèn lờ mờ. Trên cửa cung có một loạt đèn lồng đen thùi lùi, không biết đã bao lâu rồi không được thay mới, vì vậy đã không nhìn ra màu sắc vốn có. Còn bên trong Tử Vi quan, không khí trầm lặng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng mõ, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Dương Đồng quỳ gối trong nội đường, thỉnh thoảng lại đánh một tiếng mõ.
Bên ngoài phật đường, mấy lão cung nhân cúi người, rụt cổ, lẳng lặng đứng chờ.
Lúc này cũng chỉ còn lại mấy lão cung nhân này.
Dương Đồng mở mắt ra, nhìn ra ngoài phật đường rồi lại nhắm mắt lại. Năm nay Dương Đồng mới mười bảy tuổi, nhưng lúc này lại như một lão nhân sáu mươi, trên khuôn mặt non nớt lại lộ ra vẻ trầm ngâm bất thường. Bị nhốt ở Tử Vi quan giống như một con chim trong lồng. Cùng với địa vị của Vương Thế Sung càng ngày càng vững chắc, thái độ đối với Dương Đồng cũng trở nên càng ngày càng kém, càng ngày càng không tôn trọng.
Không cho phép Dương Đồng tham dự triều chính, không cho phép Dương Đồng tiếp xúc với người ngoài.
Thậm chí Dương Đồng muốn đi bái kiến mẫu thân Lưu Lương Thê cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Mười lần thỉnh cầu, cũng chỉ có thể có một hai lần thành công nhưng Vương Thế Sung vẫn cằn nhằn lặp lại những lời về lòng trung thành, về đạo đức, hành vi động một tí lại trách trời, khiến Dương Đồng vô cùng chán ghét nhưng cho dù hắn chán ghét, cũng có thể làm được gì chứ?
Hoàng gia gia chết rồi.
Hoàng nãi nãi mang theo ấu đệ mới ba tuổi đi về Giang Nam.
Mười bảy tuổi, Dương Đồng tựa hồ đã nhìn thấy tất cả, vì vậy kêu người tu hành trong một phật đường ở Tử Vi thành.
Bên ngoài phật đường truyền đến tiếng bước chân.
Không bao lâu, Lô Dận thần sắc bối rối đi đến.
- Bệ hạ, không hay rồi.
Dương Đồng mở mắt ra, trong ánh mắt trống rỗng lại tựa hồ nhìn thấu tất cả thế gian.
Thần sắc bình thản, nói khẽ:
- Có chuyện gì?
- Tả thượng thư bị Vương Thế Sung bắt rồi.
Vừa rồi tai mắt của nô tài báo cáo, Chấp chưởng ẩm thực đã uống thuốc độc tự vẫn trong Ngự thiện phòng. Vương lão tặc đã phát hiện ra chuyện của chúng ta, ý đồ hạ độc với bệ hạ. Hắn đã phái lão tặc nô Lương Bách Niên giết hại thái hậu… đoán chừng rất nhanh sẽ ra tay với ngài. Xin bệ hạ nhanh chóng rời đi, dưới tay nô tài còn hơn mười vệ sĩ trung thành, có thể liều chết bảo hộ bệ hạ. Bệ hạ việc này không nên chậm trễ, xin nhanh chóng khởi hành.
Dương Đồng vẫn không nhúc nhích.
- Lô Dận, trẫm có thể tới nơi nào?
- Chuyện này….tới Huỳnh Dương, Lý lang quân nhất định sẽ bảo vệ bệ hạ chu toàn.
- Lô Dận, tới Huỳnh Dương rất dễ nhưng ra khỏi hoàng cung, lại không dễ dàng. Trẫm sớm đã nghĩ đến ngày hôm nay, chỉ là không nghĩ lão tặc này lại động thủ nhanh như vậy.
- Bệ hạ.
Lô Dận đứng tại chỗ, lệ rơi đầy mặt.
- Lô Dận, ngươi hãy đáp ứng trẫm một chuyện.
- Xin bệ hạ phân phó.
- Nếu trẫm chết thì hãy đưa phong thư này cho Lý lang quân.
Hãy nói, trẫm không quên hứa hẹn dưới Thiên Lăng sơn năm đó, trẫm không phụ hắn, xin Lý lang quân hãy bảo trọng.
Trẫm còn nhỏ tuổi, không cách nào cùng Lý khanh ngâm thơ làm phú nhưng hy vọng Lý khanh có thể nhớ kỹ lời hứa năm đó, báo thù cho trẫm.
Nói xong Dương Đồng đưa một vạt áo cho Lô Dận.
Trên vạt áo viết một dòng chữ bằng máu: “Nguyện kiếp sau không sinh đế vương gia”