Hiện tại có lẽ tốt hơn một chút, nhưng nếu sau này….
Lý Thần Thông không thể không trù tính ý định sau này.
Quan hệ giữa hắn và Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân không tệ, có thể có được bảo đảm.
Nhưng nếu bảo đảm có thể nhiều hơn một chút, ai có thể cự tuyệt? Nhìn từ cục diện trước mắt, trong tộc nhân Lý thị sợ rằng thực lực của cha con Lý Hiếu Cơ là mạnh nhất.
Lý Hiếu Cơ thân là Tông Chính Khanh, được phong là vương, có thể nói là phái thực quyền.
Con trai của hắn, chưa bao giờ lộ diện trong gia phả Lý thị, thậm chí rất nhiều người cũng không biết nhân vật thần bí đang ngồi ở trước mặt này.
Sau khi đến Huỳnh Dương, Lý Thần Thông mới xem như biết rõ thực lực của Lý Ngôn Khánh.
Tiết Thu, tộc nhân Tiết thị Hà Đông, con trai Tiết Đạo Hành, con nuôi Tiết Nhụ.
Đỗ Như Hối, tộc nhân Đỗ gia Kinh Bắc là con cháu Đỗ Pháp Chân dòng họ phật môn, xuất thân tiến sĩ trong năm Đại Nghiệp, hiện giờ đã chấp chưởng một phương.
Diêu Nghĩa, tộc nhân Diêu thị Hiệp Thạch.
Trưởng Tôn Vô Kỵ, anh vợ của Lý Ngôn Khánh, con của khai quốc Đại tướng quân nhà Tùy, hiện giờ đang chiếm giữ Ngưu Chử Khẩu, nắm giữ quang vinh, quản chế trọng địa, thủ đoạn cao minh.
Bốn người này đều tiền đồ vô lượng.
Lại tính cả Từ Thế Tích của Cấp quận, anh vợ Lý Ngôn Khánh là Bùi Hành Nghiễm, đại tướng Tô Định Phương dưới trướng Lý Ngôn Khánh.
Cái này còn chưa tính phu nhân của Lý Ngôn Khánh, vị công chúa Liêu man Vũ Văn Đóa, có lực ảnh hưởng ở khu vực Ba Thục.
Mưu giả vô số, mãnh tướng thành đàn, không nói đến những người khác, chỉ cần lấy tứ đại hộ vệ của Ngôn Khánh mà nói, đủ khiến Lý Thần Thông phải khiếp sợ.
Đây là ngoài sáng, là thực lực Lý Ngôn Khánh bày ra bên ngoài.
Còn trong tối thì sao?
Lý Ngôn Khánh còn bao nhiêu lực lượng trong tối không biểu lộ ra? Dù sau này Lý Ngôn Khánh không cầm quyền, với năng lực của cha con hắn, với sự trung thành và tận tâm của những mưu giả và bằng hữu, với thủ đoạn và tài trí của hắn, Lý Thần Thông thậm chí không nghĩ ra, ở Trường An có người nào dám không sợ vốn liếng hùng hậu của Ngôn Khánh.
Hùng hậu đến mức khiến Lý Uyên cũng không biết làm cách nào. Đương nhiên Lý Uyên cũng rất yêu thích Ngôn Khánh, điều đó cũng trở thành một tấm bùa hộ mệnh lớn cho Lý Ngôn Khánh, không liên thủ với người như vậy, không trở thành bằng hữu với người như vậy, Lý Thần Thông còn có thể tìm ra minh hữu nào nữa chứ?
Lý Ngôn Khánh từ đầu hơi cảm thấy khó hiểu.
Nhưng hắn rất nhanh suy nghĩ cẩn thận tâm tư của Lý Thần Thông.
Kỳ thật, hắn làm sao không muốn có minh hữu trong tông thất? Lý Đạo Huyền xem như một trong số đó, nếu có thêm Lý Thần Thông sẽ gia tăng thêm nhiều thẻ đánh bạc cho hắn.
Vì vậy, hắn cười ha ha.
- Thúc phụ khách khí rồi, nếu Đạo Ngạn đại ca nguyện ở lại Củng huyện, ta đang cầu mà không được.
Lý Thần Thông thở nhẹ một hơi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã rơi xuống.
Hiểu lầm đã giải trừ, dĩ nhiên là vô cùng vui mừng, chỉ có điều Lý Thần Thông cao hứng, nhưng Trịnh Hoành Nghị ở bên cạnh lại luống cuống chân tay, không biết làm thế nào cho phải.
Áp lực của Lý Ngôn Khánh thi triển với Trịnh gia vẫn còn.
- Ngôn Khánh ca ca.
Sau khi cha con Lý Thần Thông rời đi, Trịnh Hoành Nghị có chút xấu hổ tiến lên.
Lý Ngôn Khánh hừ một tiếng, không để ý tới hắn.
Vẫn là Lý Đạo Huyền đứng bên cạnh, không nhịn được, nói khẽ:
- Lục ca, Trịnh công tử gọi huynh.
Dựa theo trình tự sắp xếp trong gia phả Lý thị, trong những người đồng lứa với Lý Ngôn Khánh, Ngôn Khánh xếp thứ sáu, Lý Thế Dân xếp thứ bảy, do Lý Thế Dân hiện tại có thân phận bất đồng cho nên tất cả mọi người gọi hắn là nhị ca, trên thực tế Lý Ngôn Khánh còn lớn hơn Lý Thế Dân mấy tháng.
- Ngươi câm miệng.
Lý Ngôn Khánh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Lý Đạo Huyền vốn định nói giúp Trịnh Hoành Nghị mấy câu, thế nhưng sau khi Ngôn Khánh trừng mắt như vậy, lập phục ngậm miệng lại.
Trời đất, Lục ca bắt đầu nổi bão tố rồi..., sợ rằng nhị ca cũng không bằng.
Ngôn Khánh hít sâu một hơi, sau một hồi, thở dài một tiếng.
- Hoành Nghị, ta biết ngươi không muốn làm như vậy. Kỳ thật việc này vốn không trách được ngươi, luận về thân phận, thúc phụ cao hơn ngươi; luận về bối phận, Trịnh Công cũng lớn hơn ngươi. Nhưng ta rất tức giận, cho dù ngươi không muốn làm như vậy, cũng nên thông báo cho ta một tiếng, dù là một phong thư, dù là một câu đơn giản, ta cũng sẽ không trách ngươi, nhưng ngươi lại yên lặng đi theo, nếu không phải ta có sự đề phòng, lần này há không phải phải chịu đòn phủ đầu rồi sao? Đáng hận nhất, ngươi lại đi giúp người khác, âm mưu hãm hại ta.
- Ta không có.
- Ngươi im ngay.
Trịnh Hoành Nghị ủy khuất đứng một bên, cũng không dám mở miệng tiếp.
Từ nhỏ hắn đã đi theo Ngôn Khánh, còn đi theo Ngôn Khánh đến Cao Ly đánh đông dẹp bắc. Năm đó chuyện của Trịnh Tỉnh, hắn không đứng bên cạnh Ngôn Khánh, Ngôn Khánh không trách hắn, về sau hắn được triều đình phong thưởng là công thần lớn nhất, nhưng lại đóng cửa ẩn cư, không có thu hoạch gì.
Đối với lợi hại của Ngôn Khánh, Trịnh Hoành Nghị có thể nói biết rất rõ.
Đó là một loại kính sợ tận trong lòng, còn lần này, hắn thật sự đã phạm sai lầm trước.
- Trước khi gia gia mất đã lệnh cho ta nhất định phải trông nom Trịnh gia thật tốt.
Những năm gần đây, ta cũng luôn làm như vậy. Hoành Nghị ngươi vỗ ngực nói xem, mấy năm qua, ta đối đãi với Trịnh gia ngươi có nửa phần sai lầm nào không?
Trịnh Hoành Nghị không biết mở miệng như thế nào.
- Được rồi, chuyện lần này, ta cũng không trách ngươi.
Trở về nói cho Trịnh Công, thuế ruộng đất nhất định phải chấp hành, cái này đối với Trịnh gia ngươi mà nói, mới có lợi.
- Sao?
Trịnh Hoành Nghị ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh không giải thích cho hắn. Chẳng lẽ lại nói cho Trịnh Hoành Nghị, qua mấy năm nữa, thuế đinh sẽ không còn phổ biến, nếu Trịnh gia các ngươi xung phong làm trước, trở thành tấm gương tốt, hoàng thượng quyết sẽ không bạc đãi các ngươi.
Thuế ruộng đất được tiến hành vào thời đầu Đường, đến thời Đức Tông, hai loại thuế này đều bị thay thế.
Thuế đinh?
Lý Ngôn Khánh suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy nên hủy bỏ.
Đây có lẽ một loại thuế chấp hành sau này.
Sau một trăm năm, hai trăm năm, đợi cho thời cơ chín muồi, mọi người tự nhiên sẽ nghĩ vậy đến luật pháp nhưng hiện tại… Lý Ngôn Khánh vẫn chưa cuồng vọng đến mức, dám đối nghịch với tất cả thế trụ trong thiên hạ. Chưa nói đến những thứ khác, nếu hắn thực sự có can đảm phổ biến, bọn người Đỗ Như Hối nhất định sẽ quay lưng với hắn.
Trịnh Hoành Nghị không rõ thuế ruộng đất là gì, nhưng theo những gì Ngôn Khánh vừa nói, hắn biết rõ Ngôn Khánh đã tha thứ cho hắn.
- Dưỡng Chân ca.
- Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên ta?