Chương 672: Lý Đạo Ngạn

Có chuyện thật có chuyện giả….

Nhưng ý tứ lộ ra trong các lời đồn lại chỉ có một: Nếu không có Lý Ngôn Khánh sẽ không có Huỳnh Dương ngày nay.

Hơn mười năm trước, Lý Thần Thông từng ở lại Củng huyện một thời gian.

Khi đó Củng huyện chỉ là một thành thị cũ nát.

Ngày nay, Củng huyện đã trở nên vô cùng rực rỡ, không chỉ có diện tích gia tăng lên mấy lần, nhân khẩu cũng tăng thêm rất nhiều, bộ mặt của đường phố lưu lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.

Có thể dùng ba chiếc xe ngựa song song đi trên đường đá vụn, mặc dù dùng cự thạch va chạm, cũng không cách nào sinh ra tổn hại quá lớn.

Thời chiến, xe cộ đi lại trên đường phố Củng huyện vô cùng thông suốt, nhà cửa mọc lên san sát như rừng, thương nhân qua lại nườm nợp, làm cho Lý Thần Thông phảng phất cảm thấy như đang đi lại trong thành Trường An mười mấy năm trước.

Có quyền mưu, có thủ đoạn, có tài hoa, có hi vọng của mọi người, có danh tiếng, có công trạng, mà Lý Ngôn Khánh chỉ mới hai mươi mốt tuổi, vừa trưởng thành.

Đột nhiên, Lý Thần Thông nở nụ cười.

- Thúc phụ cười gì?

Ngôn Khánh đẩy một chung trà đến trước mặt Lý Thần Thông.

Hôm nay hắn bí mật quay lại Củng huyện, ngoại trừ triệu kiến tất cả tướng lĩnh các bộ và thân tín tâm phúc ra, bên ngoài không có ai biết được hắn đã trở về.

Đỗ Như Hối, hai ngày trước đã đến Hà Nội, đảm nhiệm Thái Thú Hà Nội.

Cùng lúc đó, Tiết Thu cũng bí mật từ Hà Nội trở về, đến Hắc Thạch quan.

Sau khi an bài xong tất cả, Lý Ngôn Khánh ở trên lầu trúc trong phủ, tiếp kiến cha con Lý Thần Thông đã chờ hắn nửa tháng nay.

Bên ngoài lầu trúc, Lý Đạo Huyền đang nói chuyện với con trai Lý Thần Thông là Lý Đạo Ngạn. Trịnh Hoành Nghị nơm nớp lo sợ ở bên cạnh, vẻ mặt xấu hổ.

Lý Thần Thông nói:

- Ta đang hâm mộ, Cửu ca thật là có phúc khí.

Hắn nói xong, cầm lấy chung trà định uống, lại bị Ngôn Khánh ngăn lại.

- Thúc phụ, nghệ thuật uống trà, cần ổn định tâm thần mới thưởng thức được mùi vị.

Loại trà này, đầu tiên phải ngửi mùi hương, sau đó mới từ từ nhấm nháp, lúc đó mùi hương và vị trà quanh quẩn trong miệng, mới biết khổ tận cam lai.

Lý Thần Thông ngạc nhiên, chợt phẩm trà theo cách Lý Ngôn Khánh nói, một lát sau, không nhịn được thốt lên:

- Trà ngon.

- Thúc phụ là người thế nào, trong lòng Ngôn Khánh rất rõ.

Tứ gia Huỳnh Dương, cùng với ba quận, bốn mươi mốt thị trấn dưới sự cai trị của ta, chắc chắn toàn lực ủng hộ thúc phụ. Thái Kiến Đức hiện giờ đã đứng vững ở Hà Bắc, đang thăm dò Sơn Đông. Nhưng ta sẽ lệnh cho Từ Thế Tích ở Cấp quận, tận lực ngăn chặn Thái Kiến Đức, khiến trước đầu xuân sang năm, hắn không cách nào đặt chân đến Sơn Đông, về phần thúc phụ có thể chiếm được mấy phần Sơn Đông thì còn phải xem bản lĩnh của thúc phụ….Còn về Lý Mật, thúc phụ thật ra không cần lo lắng quá mức.

Ba quận, bốn mươi mốt thị trấn.

Lý Thần Thông không khỏi âm thầm cười khổ.

Đây chính là địa bàn Lý Ngôn Khánh dựa vào bản lĩnh của mình, cứ thế mà chiếm đánh, không hề mượn nhờ nửa phần lực lượng Lý gia, đã thành thế chư hầu.

Cũng may mắn lần này không trở mặt với Lý Ngôn Khánh.

Hơn nữa hoàng huynh xử trí thoả đáng, lập tức phong Lý Hiếu Cơ làm Cấp vương.

Trong mười một vương, ngoại trừ Lý Hiếu Cơ. Nhất tự Tịnh kiên vương vẻn vẹn chỉ có bốn người con của Thực phu nhân Lý Uyên, trong đó một người đã qua đời.

Nếu không phải như vậy, chỉ sợ Lý Ngôn Khánh chưa hẳn chịu ra mặt tiếp xúc với mình.

Thật thủ đoạn, thật hào khí.

Trong đám con cháu của Lý Uyên, có lẽ chỉ có Lý Thế Dân là có thể so sánh với Lý Ngôn Khánh. Nhưng nhìn tình hình trước mắt mà nói, Lý Thế Dân lại hơn Ngôn Khánh vài phần cay độc.

Lệnh cho Đỗ Như Hối làm Thái Thú Hà Nội?

Tựa hồ cũng là hậu chiêu để Ngôn Khánh bố trí sau này.

Về phần hậu chiêu này là cái gì? Trước mất Lý Thần Thông vẫn chưa nhìn ra mánh khóe, có lẽ chỉ có loại tài trí như hoàng huynh mới có thể biết được ảo diệu bên trong.

- Vậy ngày mai ta sẽ khởi hành, tiến về Phạm Dương.

Lý Thần Thông nói xong, đặt chung trà trên tay xuống khay trà hình lá sen, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Dưỡng Chân, ta có một việc muốn nhờ ngươi, không biết có được không?

Ngôn Khánh khẽ giật mình.

- Thúc phụ, có chuyện gì xin cứ nói, chỉ cần ta đủ khả năng, tuyệt đối sẽ không chối từ.

Lý Thần Thông mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn quay đầu liếc nhìn về phía Lý Đạo Ngạn đang nói chuyện với bọn Lý Đạo Huyền bên ngoài lầu trúc.

- Đạo Ngạn là con trai trưởng của ta, ta rất coi trọng hắn.

Lý Thần Thông có mười một người con, Lý Đạo Ngạn là con trưởng, năm nay hai mươi sáu tuổi.

Khi Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, Lý Thần Thông cũng đang ở Trường An. Nhưng hắn biết tin sớm, cho nên không đợi Trường An phản ứng, đã bỏ chạy vào Nam Sơn, cũng chính là Tần Lĩnh của hậu thế. Cuộc sống chạy trốn rất khổ sở, Lý Thần Thông còn ốm nặng một trận. Những ngày tháng đó, Lý Đạo Ngạn đã ở cùng hắn, thậm chí còn ô mặt làm tên ăn mày trên phố, kiếm cơm canh về nuôi Lý Thần Thông, chính vì vậy Lý Thần Thông vô cùng cảm khái.

- Nếu không có Đạo Ngạn, có lẽ ta đã chết rồi.

Đây là câu nói đầu tiên khi Lý Thần Thông gặp được Lý Uyên.

Hắn thở dài nói tiếp

- Đạo Ngạn trầm ổn, nhưng dáng vẻ thư sinh vô cùng, đối nhân xử thế cũng cổ hủ.

Ta hi vọng Dưỡng Chân có thể giữ nó lại bên mình, để sau này ta bớt chút lo lắng.

Dứt lời, hắn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lý Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh khẽ giật mình, chợt quay đầu nhìn về hướng Lý Đạo Ngạn.

Tục ngữ nói, nơi có người ắt có giang hồ, nơi có giang hồ ắt sẽ có xung đột.

Đại Đường từ ngày mới bắt đầu, đấu tranh tuyệt đối không vì sự bình ổn của chiến sự mà dừng lại, ngược lại càng thêm kịch liệt, thêm tàn khốc.

Sử dụng một câu danh ngôn của kiếp trước là: “Phải có ý nghĩ chính trị”

Cái gì là ý nghĩ chính trị?

Nói ngắn gọn, chính là phải tiếp tục chiến đấu. Cái gọi là nhìn xa trông rộng, chẳng qua là một hình dung từ công khai mà thôi.

Đời sau chẳng phải có một vị vĩ nhân đã từng nói: “Chiến đấu với trời, vui sướng vô cùng, chiến đấu với đất, vui sướng vô cùng, chiến đấu với con người, vui sướng vô cùng.”

Lý Thần Thông không phải người ngu, làm sao không nhìn ra ảo diệu bên trong?

Nhưng hắn đồng dạng cũng biết rất rõ, trong chiến đấu tương lai, hắn cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế nào, khác với những tộc nhân Lý thị khác, bọn họ hoặc là ngay từ đầu đã đi theo Lý Uyên, kề vai chiến đấu, ví dụ như Lý Hiếu Cơ; hoặc là vốn hùng bá một phương, tay cầm quyền hành, lập nhiều hiển hách công huân, ví dụ như Lý Thúc Lương, Lý Bạch Câu, Lý Đức Lương… Lý Thần Thông ngay từ đầu cũng không tham dự trù tính khởi binh Thái Nguyên, sau khi Thái Nguyên khởi binh, hắn bị ép phải chạy trốn lên Nam Sơn, trong chuyện Lý Uyên nhập quan, không hề xuất ra nửa phần lực, sở dĩ có thể được Lý Uyên coi trọng, nói trắng ra cũng bởi vì hắn là một phần của tộc nhân Lý thị.