Chương 123: Tới Lạc Phổ thư quán.

Có khách nhân nói:

- Tên tiểu tử, này sao ngươi lại nói như vậy? Uy Nô thiếu chút nữa là đả thương con dân Dại Tùy, Hùng Đại Hải cũng vì cứu người mới nổi lên xung đột, chẳng lẽ ngươi thấy tính mạng của con dân Đại Tùy không đáng giá sao?

- Ta không nói như vậy....

- Các ngươi đừng cãi nữa, nghe tiểu nhị nói xem, đến rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tên tiểu nhị kia dương dương đắc ý nói:

- Yến Nhân Đài đâm đơn kiện nói Hùng Đại Hải là vung đao giết người, hơn nũa Hùng Đại Hải ở quan tòa cũng không phủ nhận điều này, huyện lệnh đại nhân cho rằng, nếu là vung đao giết người thì là vô tình hay cố ý, nếu là vô tình thì theo Khai hoàng luật chúng ta, chỉ bị giam ba năm mà thôi.

Trịnh Ngôn Khánh lấy từ trong túi tiền ra năm đồng đặt lên trên bàn.

- Tiểu Niệm chúng ta đi thôi.

Hắn không muốn nghe tiếp nữa, tất cả đều như hắn đoán, Hùng Đại Hải thậm chí bị miễn xử phạt ba mươi trượng, đây là một kết quả viên mãn rồi... Hơn nữa Ngôn Khánh cũng thấy con dân Lạc Dương không có ý kiến gì, điều này rất trọng yếu, vì nhiều khi Tư Lệ Đài xem xét hình án, xuất phát từ dân ý.

Người của Lạc Dương thành đã không có y kiến, để xem đám Uy Nô quốc kia xử lý tình huống thế nào.

Nếu như Uy Nô quốc cũng không dị nghị điều gì, Tư Lệ Đài cũng không hỏi đến điều này, đợi ba năm sau, Hùng Đại Hải từ trong ngục đi ra thì sẽ trở thành một hảo hán nổi tiếng.

Nhưng một khi Tư Lệ Đài muốn phúc thẩm bản án này, đối với Hùng Đại Hải không chỉ nguy hiểm, mà đối với Hùng gia cao thấp cũng là một loại tra tấn.

Nhưng người của Uy Nô quốc sẽ có thái độ thế nào đây?

Trịnh Ngôn Khánh cũng không cách nào đoán được, chỉ có thể yên lặng lắng nghe chuyện này.

- Tiểu Niệm, gia gia bọn họ hiện tại đã đi tới huyện lao, ngươi cũng qua tụ hợp với bọn họ đi.

Ngôn Khánh cưỡi con thanh lừa ở trên phố mà phân phó với tiểu NIệm. Hắn không mang Ngọc Đề Tuấn vào trong thành, trải qua chuyện hôm qua Ngôn Khánh không thể không cẩn thận một chút, con thanh lừa này tuy không bằng con Ngọc Đề Tuấn, nhưng tính khí mềm mại, không gây ra nhiều chuyện.

Mao Tiểu Niệm nói:

- Thiếu gia, cậu không quay về sao?

- Ta muốn đi tới phố Đại Đồng, Lạc Phổ tiên sinh mấy ngày trước đã phái người đưa tin, nói là đã đào được mấy bộ Hán bia thời Ngụy.

- Ngươi cũng biết, một tháng nữa là sinh nhật Đỗ đại ca, huynh ấy lúc trước làm ở Trường An, ta không có lễ vật gì tặng huynh ấy, huynh ấy ưa thích mẫu chữ khác, ta sẽ mang đi tặng cho Đỗ đại ca.

- Vậy tiểu tỳ cùng đi với thiếu gia được không?

Mao Tiểu Niệm cất tiếng nói, mang theo một vẻ chờ đợi.

Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu:

- Không cần ,ngươi về trước đi, gia gia bọn họ tuổi đã gài, đêm qua cũng không nghỉ ngơi, cần người chiếu cố cho tốt.

Trong lòng Mao Tiểu Niệm cũng hơi thất vọng, nhưng nàng không để lộ ra.

Nàng cất tiếng rồi xoay người rời đi.

Ở đây cách huyện lao không xa, dọc theo con đường này đều là phố phường cũng không cần phải lo lắng điều gì.

Ngôn Khánh cưỡi con thanh lừa, đi trong ánh nắng mùa thu.

Gió hơi đìu hiu, nhưng ánh mặt trời rất ấm áp, chiếu lên người rất thoải mái, huyện nha ở phía bắc Lạc thủy, Ngôn Khánh muốn tới phố Đại Đồng, nhất định phải qua Lạc Thủy, đi thật lâu mới tới, đây cũng là nguyên nhân hắn không muốn Mao Tiểu Niệm đi theo.

Con đường xa như vậy, hắn cưỡi lừa thì được, nhưng chẳng lẽ lại để Mao Tiểu Niệm đi bộ theo hay sao?

Sau khi đi qua Thiên Tân Kiều phố, Ngôn Khánh thỉnh thoảng còn nghe được thanh âm đọc Tam Quốc diễn nghĩa.

Ngôn Khánh cười cười, thúc con thanh lừa đi nhanh .

Bên ngoài đánh giá sao về bộ tam quốc diễn nghĩa này, Ngôn Khánh biết, rất biết, thậm chí có người dội nước bẩn lên người của hắn... Ha ha, đây cũng là chuyện mà hắn hi vọng, ba năm khổ đọc hắn có thể nắm giữ một số kỹ xảo làm thơ nhưng vẫn không thể làm ra những bài thơ lưu truyền thiên cổ. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không làm ra sự tình này.

Một mặt vì không có cách nào, một mặt vì một sự kiện khác.

Trong hai năm nay, năm ngoái Tùy Dạng Đế Dương Quảng đã giam cầm Tiết Đạo Hành lại, Tiết Đạo Hành chính là người thuộc Hà Đông Tiết Thị, cũng là người đường thời trong lòng mọi người. Trong năm Khai Hoàng, hắn bởi vì bị vạch tội kết đảng, bị Tùy Đế sung quân đi Lĩnh Nam, lúc đó, Dương Quảng còn tọa trấn Giang Đô, đối với tài hoa của Tiết Đạo Hành xưa nay vẫn luôn ngưỡng mộ, vì vậy lập tức ra lệnh cho người tiến về Trường An, mời Tiết Đạo Hành tới Dương Châu, đến lúc đó nhất định bắt Tiết Đạo Hành ở lại, sau đó mới bẩm báo với cha của hắn cuối cùng để cho Tiết Đạo Hành làm phụ tá của mình, không cần về lại Lĩnh Nam.

Lại nói tiếp, Dương Quảng cũng là có hảo ý, yêu thích tài hoa của Tiết Đạo Hành.

Nhưng mà không biết Tiết Đạo Hành đã xảy ra chuyện gì, đến thời khắc mấu chốt hết lần này tới lần khác làm ra dáng vẻ thư sinh, rõ ràng sắp tới Giang Đô rồi, lại thay đổi tuyến đường, vượt Giang Đô xuôi nam, giống như giáng cho Dương Quảng một cái tát vậy.

Chuyện này khiến co Dương Quảng ghi hận trong lòng.

Chỉ là Dương Quảng sau khi đăng cơ vẫn thấy Tiết Đạo Hành tài học xuất chúng nên bắt đầu dùng hắn.

Nào biết Tiết Đạo Hành khi vừa tới Trường An đã làm ra một quyển sách tên là Cao Tổ Hoàng Đế tụng. Dương Quảng sau khi xem song thẹn quá hóa giận.

Theo sự giảng giải trong bài thơ tự này thì bài thơ này chính là ca tụng Chu Vũ vương, mỉa mai Chu U vương.

Dương Quảng là bậc tự phụ thế nào, làm sao có thể tiếp nhận được nhục nhã như vậy? Hắn không quản xem Tiết Đạo Hành có mỉa mai mình hay không nhưng chỉ cần Dương Quảng sinh lòng thì Tiết Đạo Hành kia nhất định... Trên thực tế Tiết Đạo Hành về sau đích thật đã bị Dương Quảng giết chết về phần nguyên nhân thì là hắn vọng nghị triều chính. Tiết Đạo Hành dù sao cũng là đại thần, tại sao lại không thể nghị luận triều chính? Dù sao trong chuyện này, hoàng đế lão nhân đã nói ngươi có tội thì ngươi không có tội sẽ trở nên có tội.

Trịnh Ngôn Khánh nhớ mang máng, sách sử từng ghi lại một đoạn: Tiết Đạo Hành sau khíc hết, Dương Quảng đã nói qua: Nhìn ngươi như vậy mà cũng có thể làm ra câu thơ "không lương lạc yến nê " hay sao?

Đừng để Dương Quảng theo dõi mình, rồi cuối cùng nói một câu, nhìn ngươi mà có thể làm ra câu thơ" Sĩ Cam phần tử bất công hầu hay sao"?

Cho nên Ngôn Khánh thấy tình huống như vậy mới làm ra Tam Quốc diễn nghĩa, một phương diện là bảo trì sự chú ý của mọi người đối với hắn, một phương diện khác có hiệu quả làm ô danh của mình đi, loại nhất cử lưỡng tiện này, tại sao lại không làm?