Chương 122: Tù ba năm.

Hai người ở trong thư phòng nói chuyện phiếm một lúc xong, Trịnh Ngôn Khánh nhìn sắc trời không còn sớm liền đứng dậy cáo từ.

Dù sao ở Trúc Viên, Hùng Đại Chuy vẫn chờ tin tức của hắn, Đậu Uy cũng không giữ lại, lập tức sai người tiễn hắn ra ngoài phủ.

Hắn là trưởng bối của Ngôn Khánh, lại là mệnh quan, sao có thể tiễn ra ngoài được.

Trịnh Ngôn Khánh dừng lại trước Đậu phủ, lên yên ngựa rồi vội vã đi ra, hắn vừa đi thì đã có một con ngựa lao tới trước Đậu phủ.

- Mời thông báo tới đại nhân, Hạ Châu có thư.

Người sai vặt của Đậu phủ lập tức vào thông báo, Đậu Uy cầm thư của người kia, thì thấy hai phong thư.

- Thế nào, Đường quốc công muốn hắn xuất mã hay sao?

Đậu Uy bỏ thư đi, cũng không khỏi thầm cảm thán, Lý gia xem ra tiếp nhận sự tồn tại của Ngôn Khánh rồi. Mặc dù không cách nào để Ngôn Khánh quy tông nhận tổ nhưng bọn họ bắt đầu xuất lực. Nếu lấy người này làm sư phụ của Ngôn Khánh thì vô cùng phù hợp.

Người kia cũng mang tin tức mà nói;

- Lão đại nhân, trong thư ty chức cũng không rõ ràng lắm chỉ là Lý thái thú có nói rằng xin lão đại nhân đem một phong thư khác giao cho người đó...

Đậu Uy gật đầu:

- Chuyện này ngươi cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ ra ngoài sớm, đem thư chuyển ra ngoài.

- Đã như vậy, ty chức xin cáo từ.

Người mang tin liền vội vã ra đi.

Mà Đậu Uy ở trong thư phòng mở phong thư ra, thấy chữ viết quen thuộc thì không khỏi liên tục gật đầu....

--------------------------------

Ngôn Khánh lúc trở về Trúc viên thì thời tiết đã là nửa đêm.

Bất tri bất giác, hắn cảm thấy hơi mệt mỏi, chỉ là thấy đèn đuốc trong trúc lâu sáng trưng, hắn biết rằng Trịnh Thế An vẫn còn thức. Hắn lập tức bảo Mao Vượng dắt Ngọc Đề Tuấn đi rồi đi vào trong trúc lâu.

- Ngôn Khánh tình hình thế nào rồi?

Trịnh Thế An vội vàng hỏi thăm.

Trịnh Ngôn Khánh ỏi ngược lại:

- Gia gia, bên mọi người thế nào rồi?

Hùng Đại Chuy không đợi được liền nói:

- Tất cả đều tốt, gia gia của ngươi nghe theo lời ngươi chúng ta cùng tìm đại hắc tử. Chỉ là đại hắc tử có vẻ hơi sợ hãi, nhưng gia gia của ngươi đã sai người tặng tơ lụa và tiền bạc, nói sắp xếp cho đại hắc tử một nhà tù độc lập, người ở bên trong cũng đáp ứng sẽ chiếu cố cho hắn... Ngôn Khánh đại công tử nói thế nào?

Trịnh Ngôn Khánh lập tức đem chuyện đã trải qua một năm một mười tường thuật lại.

- Đại Chuy tử, tình huống là như vậy.

Con chỉ có thể làm được như vậy, về phần kết quả thế nào, còn phải chờ sự phán quyết của huyện nha ngày mai, chỉ cần Yế Nhân Đài bọn họ khô nhảy ra thì đại hắc tử cũng không phải gặp nguy hiểm, tối đa cũng chỉ phải bị tù hai ba năm.

Nghe nói Hùng Đại Hải không bị ảnh hưởng tới tính mạng, Hùng Đại Chuy liền thở ra một hơi.

Vương Chính cùng Trịnh Thế An cũng gật gật đầu, căn cứ theo lời nói của Trịnh Ngôn Khánh thì nếu chỉ bị phán hai ba năm thì rõ ràng đây là kết cục tốt nhất, Hùng Đại Chuy tiến tới một bước, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Trịnh Ngôn Khánh.

- Đại Chuy gia gia, gia gia làm gì vậy?

- Ngôn Khánh, Đại Chuy tử cảm tạ con, con giữ được tính mạng cho đại hắc tử ta rất cảm kích, nếu hắn gặp chuyện không may ta cũng không biết khi chết phải đối mặt với gia gia của nó thế nào.

Hùng Đại Hải là cháu trai của Hùng Đại Chuy, Hùng Đại Chuy rất yêu thương nó.

Trịnh Ngôn Khánh vội vàng tiến lên , muốn đỡ Hùng Đại Chuy dậy, ở bên cạnh, Trịnh Thế An và Vương Chính cũng khuyên

- Lão tiểu tử ngươi làm vậy không phải là làm khó Khánh oa nhi sao? Lớn lên rồi mà tính tình vẫn như trẻ con vậy?

- Gia gia, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.

Sáng mai chúng ta còn phải vào thành xem kết quả, đại hắc tử đến lúc đó không thấy mọi người sẽ càng sợ hãi, mấu chốt hiện tại là chúng ta cần phải khiến đại hắc tử bình tĩnh, đó là điều quyết định.

Trịnh Thế An và Vương Chính liên tục gật đầu, kéo Hùng Đại Chuy lên lầu nghỉ ngơi.

Ngôn Khánh hơi mệt mỏi đứng ở trước đại sảnh mà thở phào một cái:

- Mao Vượng thúc, thúc thu thập một chút đi, ngày mai còn phải đi sớm.

Nói xong hắn quay người ra khỏi trúc lâu.

Đứng ở dưới trúc lâu, trên bãi đất trống, Ngôn Khánh nhìn ngọn đèn dầu lấp léo:

- Xem ra đêm nay chính là một đêm khó ngủ rồi.

Sáng sớm, ở trước huyện nha Lạc Dương, đã tụ tập rất nhiều người.

Từ khi đại Tùy khai quốc đến nay, lần đầu tiên xảy ra chuyện xung đột ngoại giao cho nên đã hấp dẫn không ít người. Chuyện hôm qua sau khi phát sinh, tất cả mọi người đều phán đoán kết quả.

Rất nhiều người cho rằng Hùng Đại Hải phải chết, đặc biệt là các nho sinh.

Đương nhiên cũng có nhiều ý kiến phản đối, rõ ràng tên Uy Nô đó đả thương người trên đường, Hùng Đại Hải tiến lên ngăn cản nên mới phát sinh xung đột, còn nữa Uy Nô quốc động thủ trước, đánh Hùng Đại Hải, không ngờ bị hắn giết chết, dựa vào điều gì mà đòi Hùng Đại Hải phải đền mạng? Chẳng lẽ mạng của con dân đại Tùy không đáng tiền sao?

Những người có quan điểm này cũng không ít, nhưng vô phương phản bác những nho sinh kia.

Tóm lại chuyện này chỉ có thể đứng bên ngoài mà quan sát, cho nên từ sáng sớm, huyện nha đã tụ tập kín tất cả mọi người.

Trịnh Ngôn Khánh cũng không đứng ngoài quan sát, mà hắn đang tìm một quán trà nhỏ mà ngồi xuống.

Kỳ thật đây cũng không phải là quán trà mà là một quán ăn nhỏ.

Quán này bán một chút bánh chưng, bánh súp các loại thực phẩm. Rất nhiều khách nhân không ăn ở đây mà đều đóng gói mang đi, cho nên tiểu trà này vẫn yên tĩnh. Ngôn Khánh bảo Mao Tiểu Niệm kêu một chén bánh canh, ngồi ở bên trong nghe những khách nhân bên cạnh bàn luận.

Những thứ hắn có thể làm hắn đều đã làm rồi.

Tuy nói hắn tới huyện nha có thể chú ý một chút, nhưng không thể cải biến chủ trương của huyện lệnh.

Cùng vào đó đi tham gia náo nhiệt, không bằng ngồi ở đây nghe chuyện phiếm.

Trịnh Thế An, Hùng Đại Chuy và một số người hàng xóm láng giềng đều không yên tâm, tất cả đều tới nha môn xem kết quả.

Hùng Đại Chuy nói:

- Đại hắc tử nhìn thấy chúng ta nhất định sẽ không quá sợ hãi.

- Thiếu gia, tại sao cậu không ăn gì cả?

Trịnh Ngôn Khánh đang nghe mấy người xung quanh đối thoại, thấy Mao Tiểu Niệm hỏi vậy thì nhẹ giọng trả lời:

- Lúc này ta không đói, ngươi ăn nhanh lên, đoán chừng phán quyết của huyện nha sẽ không quá lâu, trong chốc lát là sẽ xong.

Mao Tiểu Niệm rất muốn nói với Trịnh Ngôn Khánh vài lời nhưng không biết phải mở miệng thế nào.

- Đã quyết định, huyện lệnh đại nhân đã quyết định.

Đúng vào lúc này, một thiếu niên chạy tới, không kịp thở mà nói:

- Cha, huyện lệnh đại nhân đã quyết định.

- Là trảm, hay là thế nào?

Không chỉ mấy lão nhân ở tiểu trà này quan tâm mà những khách mua hàng cũng cảm thấy hứng thú.

- Các ngươi tuyệt đối không tưởng tượng được đâu... hắc hắc, là giam tù ba năm.

- Sao?

Một số khách nhân lộ vẻ thất vọng:

- Nguyên một nhân mạng mà chỉ giam tù ba năm, thật quá nhẹ đi!

- Sau chuyện này chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn.

Trịnh Ngôn Khánh nhướn mày, nhìn nhìn tên kia trong lòng khó chịu:

- Chẳng lẽ ngươi muốn Hùng Đại Hải phải chết thì mới cam tâm hay sao?