Chương 4: Sổ Ước Luân Hồi Ngoại Truyện Số 2 - Cuộc Đời Mới (18++)

Đa Diên bay tới trước người Nhã Vy, nắm lấy tay cô kéo người cô lại gần sát người hắn, nói “Muốn nói chuyện với ta chỉ cần suy nghĩ trong đầu điều muốn nói rồi hướng luồng suy nghĩ đó về ta là được, tập trung một chút là ta có thể nghe hiểu”.

“Nữ tính thân ái, ngày hôm nay ta thấy ngươi từ một cái khu sinh sống đi ra, Nơi đó là chỗ của Nhiễm Nam đúng không, nói, hắn hiện giờ đang ở đâu?” Hắn dí sát khuôn mặt vào mặt cô, áp bách tinh thần cô. Tay hắn cứng như gọng sắt khiến Nhã Vy không tài nào rút tay ra được.

“Anh tìm sư phụ tôi làm gì, Anh là người sao?” Nhã Vy sợ hãi hỏi.

“Thân ái nữ tính, ta là đến từ một nơi rất xa, không phải tinh cầu này, ta có việc phải tìm hắn, mời nói cho ta biết hắn ở đâu, nếu không, he he he” Đa Diên vừa uy hiếp vừa nhếch mép dâm đãng cười không có thiện ý.

Nhã Vy quá đỗi sợ hãi, hắn chắc chắn là tìm sư phụ cô để gây phiền phức rồi, cô sẽ không hại sư phụ đâu, mà có muốn nói thì cô cũng đâu biết Nhiễm Nam đang ở đâu đâu. Cô đổi giọng hỏi “Mày đã tới nhà thầy tao rồi còn gì, tao không biết thầy ấy ở đâu cả, nếu biết thì ngày nay đã đi gặp rồi”.

“Chậc, thật đáng ghét, tên này ở đâu nhỉ. Thân ái nữ tính, vì sư phụ ngươi khiến ta tìm kiếm mất sức quá, mời ngươi đền bù tinh thần lẫn thể xác cho ta” Đa Diên bắt lấy hai tay Nhã Vy lên quá đầu, kéo cô lên không trung. Cô ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được, hai chân đá đá đạp đạp vào bụng, vào ngực, vào ngã ba tên này nhưng đều không ăn thua, người hắn cứng như sắt thép vậy, không xi nhê gì.

Nhã Vy đá mệt, thấy hắn vẫn cười đểu cô, cô đành bất lực dừng lại “Thả tao ra, mày muốn gì?”

“Để ta nghỉ xem nên giao phối với nữ tính nhà ngươi kiểu gì cho thoải mái mà sáng tạo cái đã, ừm, để xem...” Liếc mắt nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài ban công, Đa Diên mắt sáng lên, có rồi, ra ngoài cho nó mát, ha ha ha.

Đặt Nhã Vy lên vai giữ chặt, hắn ôm cô bay ra ngoài ban công, bay lên giữa trời cao. Nhìn xuống dưới đất Nhã Vy cảm thấy đầu óc một hồi xây xẩm, cô bị hắn vác bay lên trời cao ít nhất cũng 30 hay 40 mét gì đó a, nhìn mấy người dân ra ra vào vào bên dưới đường lộ nhỏ như mấy cái chấm tròn vậy.

Có vài người đang đi dạo ngắm cảnh, vừa hay nhìn thấy một màn cô bị Đa Diên ôm lấy bay lên không, vì trời đêm nên nhìn không rõ nên họ đứng đó chỉ trỏ bàn tán xôn xao.

Thấy họ chỉ trỏ mình nên mặt Nhã Vy đỏ cả lên. Đa Diên lại không thèm quản đến người bên dưới, một tay dùng sức kéo một cái rẹt, quần áo, đồ lót trên người Nhã Vy bị hắn kéo đứt hết rồi thả bay lả tả theo gió. Áo cô và quần bị gió thổi đi thật xa, đồ lót cũng theo gió bay rớt máng vào dây điện bên dưới. Cả người Nhã VY trần truồng lộ ra giữa màn đêm. Ánh sáng nhà, ánh đèn đường xa xa bên dưới hắt lên người cô, nhìn lại từ xa cô như một bông tuyết trắng đẹp đẽ bay giữa trời đêm, màn đêm càng tôn lên vẻ đẹp của cô thêm nữa.

Nhã Vy bị lạnh, kêu la oai oái. Cô vẫn bị Đa Diên giữ chặt, lần này hắn không vát cô trên vãi nữa mà là đem cô ra để trước người mình. Nhã Vy sợ té chết nên đành ôm chặt hắn. Cảm nhận da thịt mình chạm vào da thịt hắn, cô thật cảm thấy chán ghét. Nhìn nhìn hai bầu ngực như trăng rằm của mình buộc phải ép lên ngực hắn cô thấy như mình thà buông tay chết đi cho rồi. Nhưng bản năng sống lại khiến cô càng ôm chặt hắn không dám thả tay ra.

Từ bên dưới Đa Diên thò ra một vật, chính là “đồ duy trì nòi giống” hắn, to gấp đôi người thường, lại khá dài và gân guốc. Hắn dùng hai tay chụp lấy bắp đùi Nhã Vy kéo nữa dưới cô sát vào người hắn, lại nâng hai chân cô lên ngang hông hắn. Bên dưới thì đặt đầu “vật lạ” đè lên mép “tiểu Nhã Vy”.

Cứ bảo trì tư thế như vậy. Nhã Vy ra sức ôm hắn, hai tay cô chuyển thành vịn vai hắn cố gắng nâng cả người lên. Một khi cô thả lỏng, cả cơ thể sẽ bị trái đất hút xuống, “tiểu Nhã Vy” sẽ lập tức nuốt trọn “đại ác ma” của Đa Diên cho xem, mà điều này cô không muốn chút nào.

Đa Diên ác ý hạ đầu xuống nhìn vào mặt cô “Để xem ngươi kiên trì được bao lâu, nếu không chịu được thì cứ hạ xuống đi, thứ đó của ta rất ấm, rất mạnh, rất tốt đó, mau mau hạ xuống đi”

“Đừng hòng” Nhã Vy quật cường nói, hừ, dù gì cũng là võ sĩ, lại được Nhiễm Nam cải tạo một chút, giữ nguyên tư thế này một giờ hai giờ với cô cũng không thành vấn đề đâu. Nghĩ đến thứ bên dưới đang cạ cạ vào chỗ đó của mình, mặt cô liền đỏ lựng. Đáng chết, phải làm sao để thoát bây giờ, trên này cao quá, té xuống là chết chắc.

Năm phút rồi mười phút, thấy cô vẫn duy trì được, Đa Diên dần mất hết kiên nhẫn, cái đó đã cứng lâu rồi nha, không được mềm mại của Nhã Vy xoa dịu hắn cũng thấy khó chịu rồi. Hừ lạnh một tiếng, từ đai không gian ở eo lưng, hắn lấy ra rất nhiều thứ linh tinh như hộp dụng cụ sửa máy móc, khẩu súng năng lượng Zrr, bao tay chiến đấu Zrr, vâng vâng, Đem tất cả bỏ vào lưới Từ Võng Hấp Lượng, hắn nhếch mép nhìn cô “Tất cả thứ này cộng lại cũng khá nặng, treo lên người ngươi xem ngươi còn trụ được bao lâu cho biêt”

“Không” Nhã Vy hoảng hốt, nhiều thứ to lớn như vậy, cho dù cô có sức khỏe hơn người thường chắc cũng không chịu được bao lâu a. Cô ra sức giãy dụa khiến cho “dụng cụ gây án” của Đa DIên được dịp quét qua quét lại mép ngoài “cửa nhà” của Nhã VY làm cô phải sửng sốt ngừng động tác. “Khốn kiếp a”

Đa Diên đem lưới Từ Võng cột vào hai bên vai của Nhã Vy, sức nặng trùng xuống kéo cả người cô xuống dưới. Nhã Vy hai tay gồng lên, cố gắng nâng người lên không để mình bị kéo xuống. Giằng co một hồi khiến cô mệt đỏ cả mặt.

“He he he, cho cô một con đường, trong vòng 15 thời gian nữa, à theo người trái đất các người là 15 phút nữa, nếu ngươi không bị kéo xuống thì ta thả người đi, nếu ngươi không làm được để bộ phận sinh đẻ của ta thành công chui vào bộ phận sinh đẻ của ngươi thì ta sẽ bắt đầu giao phối, thế nào hả?” Đa Diên trào phúng nói.

Nhã Vy đã mệt đến nổi không còn sức trả lời hắn, cô gắng hết sức bấu lấy vai hắn. Tập trung sức thật mạnh, Nhã Vy nhóm người lên cao hơn, hai tay từ bấu vai chuyển nhanh sang ôm cổ hắn. Như vầy có thể giúp cô trụ được lâu hơn. Cô có cảm giác mấy thứ treo trên vai cô ngày càng nặng, ngày càng kéo cô hạ xuống. “Thứ đó” của Đa Diên mới xa ra một chút thì lẫn nữa tì vào mép “cô bé” của cô.

Ha ha ha. Đa Diên đắc ý cười rung cả người khiến Nhã Vy thân thể cũng rung theo, “hàng” của hắn lại lấn thêm một tí vào trong “cô bé hồng hào không tỳ vết” của Nhã Vy khiến khô hết hồn, cố rướn người lên cao thêm.

Tay Nhã Vy mỏi nhừ, có cảm giác như nó sắp đứt rời ra vậy. Vật trên lưng mỗi lúc một nặng, đến cuối cùng cô mệt quá, môi anh đào thả ra một hơi để hồi khí thì cả người cô bỗng nhẹ tâng, Hai tay cô đã hết sức không giữ được người nữa. Cô liền tụt nhanh xuống dưới, cây chày của tên ngoài hành tinh liền chui tọt thật sâu vào tận noãn sào của cô.

Á lên một tiếng, Nhã Vy biết mình đã thua, cô cũng không còn sức để mà gượng trèo lên nữa. Thấy vậy Đa Diên liền cất hết vật dụng rồi bắt đầu ra sức dập, kéo mông ra sau, hất mạnh về trước, lại kéo mông ra sau rồi hất mạnh về trước.

Nhã Vy bị tấn công dồn dập không thể kìm được, rên rỉ không ngừng. Trên này gió hơi cao nên đa số người dân bên dưới không nghe thấy gì, do trời đêm cũng không nhìn rõ cô đang bị Đa Diên “chơi”, chỉ biết có hai vật thể gì đó đang va vào nhau trên đó, có một vật màu trắng hồng xinh đẹp mà thôi.

Sợ té nên Nhã Vy vẫn ôm lấy người hắn. Đa Diên hai tay ôm lấy mông cô, nâng cô lên rồi lại hạ xuống, cộng thêm hắn lùi mông hất mạnh. Cứ mỗi nhịp thọc sâu lại khiến cô rên lên tiêu hồn. Có chút nước mắt chảy ra từ khóe mi xinh đẹp của cô, chảy dọc theo gò má xuống bầu ngực bánh bao của cô rồi theo cơ thể chảy xuống dưới hòa vào “nước sướng” của cô bên dưới, cùng nhau rơi xuống khoảng không. Nó rơi theo nhịp đập của Đa Diên cùng sự di chuyển của hắn, rãi xuống mặt mấy người hiếu kỳ đang ở dưới nhìn lên. Có tên còn tưởng nước mưa nên quệt lấy đưa lên miệng liếm, cũng được, ngòn ngọt, mưa sao lại ngọt nhỉ?

Tập Bình đứng trên ban công nhìn Đa Diên cùng Nhã Vy “giao lưu”, mắt hắn đỏ lên, tay nắm lại kêu răng rắc. Khốn kiếp, đây đã là lần thứ hai, bạn gái hắn bị mấy thứ xấu xí không thuộc trái đất “ăn thịt” rồi a. Đây là cái vận mệnh kiểu gì.

Từ lúc Đa Điên treo đồ nặng lên để ép Nhã Vy chịu thua, hạ người xuống để “cô bé của Nhã Vy” nuốt “công cụ nòi giống” của hắn thì Tập Bình đã mua đồ ăn đem về tới. Hắn thấy cửa ban công bị phá toang thì rất lo sợ, lại không thấy Nhã Vy trong phòng càng khiến hắn lo hơn, liền chạy ra ngoài ban công thì thấy Đa Diên đang cho hắn cắm sừng a. Đáng tiếc hai người ở tít trên cao, hắn chỉ có thể vô lực mà nhìn, không làm gì được.

Hình ảnh dâm dật trên không in vào mắt hắn, càng ngày càng kích thích. Đa Diên dập cho Nhã Vy thở hết hơi rồi liền phun đầy thứ màu tim tím vào trong cô, chảy cả ra ngoài, gió mạnh còn thổi cho nó rơi lên mặt Tập Bình đang ngước nhìn bên dưới nữa. Hai mắt Tập Bình khó nhịn được phải nheo nheo lại, lỗ tai hắn cũng vì tức mà xì khói ra.

Đa Diên phát hiện Tập Bình đang nhìn mình chằm chằm, liền cứ giữ nguyên tư thế đâm vào trong Nhã Vy, phát động phản lực JetZ bay đến trước mặt hắn.

“Đây là bạn tình của ngươi hả, ha ha, rất đã, rất mềm mại, nhất là mỗi lần hất như vầy là ta cũng không kìm được mà rên rỉ theo đó” Vừa nói Đa DIên vừa kéo mông ra xa, lộ ra cây chày rồi thật nhanh hẩy mông tới, đẩy cây chày vào lút cán. Nhã Vy nhìn Tập Bình đầy xấu hổ, lại rên một tiếng “ư ư”.

“Anh, mau cứu em, cứu… A” Nhã Vy đang nói liền bị Đa DIên tiếp tục cho “tiểu Đa Diên” giao lưu liên tục với “tiểu Nhã Vy”, hắn đụt khoét ngày càng nhanh, nhanh như là một cái máy vậy, không kịp thấy cả tàn ảnh khiến Nhã Vy chịu không thấu, cả người rung lên, xuất nước ra lênh láng, rơi xuống mặt đường bên dưới như mưa.

“A, a, a, cứu, ư, a, a, em anh, a, Bình, ư, ơi, ư ư ư” Nhã Vy rên rỉ lớn tiếng, tiếng được tiếng mất cầu cứu Tập Bình. Phía bên này của khách sạn khá vắng vẻ vì là một con hẻm khuất, tuy nhiên vẫn có vài kẻ nhiều chuyện ở xa đang chạy đến gần mé ban công này để này để xem phim, từ xa nhìn thấy một cô gái tuyệt đẹp đang bị một người bay trên không “chơi”, lại nghe cô ta rên la tiêu hồn khiến bọn chúng hiếu kỳ muốn xem cho rõ là chuyện gì.

Vừa đâm thọc bên dưới, Đa Diên vừa từ đai không gian lấy ra một bình thủy tinh chứa dung dịch, bên trong có thứ gì đó nhầy nhụa rất kinh tởm. Hắn lại lấy ra một ống tim có mũi kim rất nhỏ. Hút lấy chất nhầy nhụa trong bình thủy tinh vào ống tiêm, rút cây chày ra ngoài, hắn xoay người Nhã Vy lại, dựa lưng cô vào người hắn, cười nham hiểm một cái.

“Ngươi biết đây là gì không, đây là một loại dung dịch kích thích dục vọng lẫn tuyến sinh mệnh trong cơ thể sinh vật. Bây giờ ta tiêm vào ngực cô ta, để cô ta tự động phối hợp với ta, ngươi thấy như vậy có được không? ha ha ha”

Nói xong Đa Diên liền cầm cây kim tiêm kỳ lạ này, một tay hắn xe lấy hai hạt đào trên ngực Nhã Vy, tay còn lại đâm cây kim vào giữa hạt đào, ấn nút bơm xuống. Chất dịch nhầy nhụa màu xanh lá từng chút một được bơm vào ngực cô. Bơm xong cả hai ngực, hắn liền vứt ống tiêm đi, một tay giữ chặt hông cô, một tay ôm ngực cô mà bóp, lại bắt đầu tiếp tục từ phía sau tấn công, đem cây chày của hắn thọc vào bên trong cô lần nữa.

Đa Diên tiếp tục “giải trí” trước mặt Tập Bình. Nhã Vy cảm thấy ngực mình căng cứng lên, sau đó theo nhịp “đập” của Đa Diên, có thứ như sữa từ hai hạt đào của cô phụt ra thành tia, ướt cả hai tay Đa Diên. Hắn nhe răng cười hòa nhịp vào tiếng rên vang dội của Nhã Vy.

“He he he”

“A, á, a, a, ư”

“He he he”

“A, á, a, a, ư”

Tập Bình tức quá liền ngất đi. Đa Diên thấy không thú vị liền đem Nhã Vy hạ xuống mặt đường nhựa, trước con mắt hàng chục thằng hiếu kỳ vây lại, hắn đè cô lên mặt đất mà tiếp tục “giải trí”. Làm hơn hai ba hiệp về sau, xuất mấy lần liền vứt Nhã Vy đã mệt nhoài lại đó, mở JetZ bay đi mất.

Mấy tên thanh niên choai choai vây quanh, hoảng hốt nhìn Đa Diên bay đi, lại nhìn cô gái tuyệt đẹp trần truồng nằm trên mặt đất không biết phải làm gì. Một tên thú tính trong bọn liền nhàu lên, cởi quần rồi đút của hắn vào người Nhã Vy. Cứ như vậy cô bị bọn chúng thay phiên nhau làm vài lần.

Mắt Nhã Vy mờ mịt nhìn xung quanh, cô đã chết lặng, chẳng còn thiết nghĩ đến điều gì nữa. Tập Bình tỉnh dậy nhìn xuống dưới thấy cô bị bọn khốn thay nhau “giao lưu”, hắn liền chán ghét. Làm thủ tục trả phòng xong liền lên xe chạy mất, bỏ mặc cô mệt mỏi nằm trơ trọi phía sau khách sạn.

Nhã Vy nằm ngửa lên bầu trời, nhìn ánh sao lặp lòe trên đó mà chẳng biết nghĩ gì. Lát sau cô bò dậy, thất thiểu đi vào khách sạn từ cửa sau dành cho mấy bà lao công đi đổ rác. Cô len lén trở về phòng đã thuê thì thấy bị khóa, đường cùng cô đành lẻn vào căn phòng bên cạnh đang để hở cửa. Trong phòng có người đang tắm trong phòng tắm, len lén trộm lấy một bộ đồ con trai trong vali của người này mặc vào, sau đó cô liền bỏ đi lang thang.

Nhã Vy muốn trầm mình xuống sông tự sát, cô đã đứng lên thành cầu, trong chốc lát đó cô bỗng nhớ đến đứa trẻ dị tật, nhớ đến người mẹ tâm thần đi lang thang bị người ta lợi dụng tình dục, nhớ đến sư phụ Nhiễm Nam. Thôi vậy, nhờ sư phụ giúp hai mẹ con họ xong rồi tự tử cũng không muộn.

Ngực cô hiện tại thấy khá đau không biết có phải do thứ lúc nãy Đa Diên tiêm vào hay không, hy vọng là không sao. Thế nhưng Nhã Vy không biết được, chính vì thứ chất dịch nhầy nhụa đó đã làm cô biến đổi về sau, mở ra khả năng dị năng cho mình.

Nhã Vy đi đến nhà của cô gái nhỏ bị lợi dụng sinh ra đứa con dị tật. Cô nhìn vào nhà, thấy cô bé lúc nào cũng cười thật tươi, cô bỗng thấy mình vẫn chưa phải là cùng đường. Tên ngoài hành tinh khốn kiếp, tên Tập Bình khốn kiếp, bỏ mặc cô lúc khó khăn, tự mình trả phòng khách sạn rồi bỏ đi. Hắn là tên chó chết. Cô không thể chết được, cô thề, nếu gặp lại hắn, cô sẽ đánh cho hắn tàn phế.

Cứ như vậy, Nhã Vy không trở về làm võ sĩ đấu ngầm nữa, sau này gặp được Nhiễm Nam nhờ hắn chữa bệnh tâm thần và dị tật cho hai mẹ con đó xong, cô cũng ẩn vào dòng đời muôn vạn, sống một cuộc đời mới, ngày đêm rèn luyện. Chuyện Nhã Vy về sau khi khác lại nói đến.

Tập Bình hai lần bạn gái bị “bốc bánh” trước mặt khiến hắn điên cuồng, bỏ luôn sự nghiệp, ôm tiền của gia đình bắt đầu làm ăn phi pháp trở thành một tên tội phạm khét tiếng sau này. Hắn muốn có thế lực vũ lực, có thực lực để không kẻ nào dám “chơi” bạn gái hắn nữa. Vì thế cuộc đời mới, cuộc đời phạm tội của hắn bắt đầu từ sau ngày hắn bỏ rơi Nhã Vy.

Sau này hai mẹ con tâm thần cũng được Nhiễm Nam trị khỏi bệnh tâm thần, cũng giúp đứa con trị khỏi dị tật. Cả gia đình họ cảm ơn rối rít, một cuộc đời tươi đẹp hơn cũng đến với họ.

Truyện kể đến đây là hết rồi. Hẹn gặp lại các bạn vào ngoại truyện kỳ sau nhé. Tạm biệt.