Chương 66: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Anky

Hạ đi thu đến, thu qua đông lại, đảo mắt, chính là ngày tân đế đăng cơ.

Gần đây khí trời đều âm u, hiếm khi ngày hôm đó trời cao khí sảng, ánh nắng tươi sáng, mây trắng lửng lờ trôi trên nền trời xanh lam, không khí vui mừng tràn ra, quét qua không khí ngột ngạt trong kinh thành.

Cảnh Văn Đế qua đời, Chiêu Đế kế vị, bắt đầu là những chuyện lớn, một là truy phong tiên đế, gia phong Hoàng thái hậu làm Thái hoàng thái hậu. Hai là sắc phong thái tử phi Mục thị làm hoàng hậu, tiếp đó gia phong mấy vị huynh đệ làm Thân vương, đại hoàng tử làm An vương, nhị hoàng tử làm Hiền vương, tứ hoàng tử làm Đoan vương, ngũ hoàng tử làm Anh vương, lục hoàng tử làm Thụy vương.

Trên đại điện, bá quan văn võ đứng an vị.

Mục Song Hàm mặc hoa phục, đầu đội mũ phượng, hai tay đặt trước người, vẻ mặt nghiêm nghị, khóe mắt xếch lên là ý cười trời sinh uyển chuyển, càng thêm quyến rũ, một thân trang phục đẹp đẽ quý khí chói mắt cũng không áp chế được nhan sắc hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh của nàng, thật sự là hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, xinh đẹp mà không mất trang trọng.

Nàng nâng đầu, từng bước một đi về phía trước, ngẩng đầu lên, Lạc Chiêu Dực mỉm cười nhìn chăm chú vào nàng, tựa như ngọc thụ lâm phong, khẽ đưa tay ra, trường bào phiêu dật, trong nháy mắt, khí thế sắc bén như nước thủy triều dâng trào, nhưng dung nhan như họa tạo thành, vẽ nên bức tranh toàn cảnh thịnh thế, vô tận phong hoa tuyệt thế.

Mục Song Hàm đưa tay đặt trong lòng bàn tay hắn, được hắn nắm chặt.

Bá quan chỉnh tề quỳ lạy: “Tham kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tham kiến hoàng hậu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế – – ”

Hoàng hậu… Tim Mục Song Hàm đập cực nhanh, trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt, thì ra nàng đã bước lên vị trí nữ nhân khắp thiên hạ này đều yêu thích và khao khát ngưỡng mộ, mọi sự chuẩn bị trước đó đều đã quên hết, kỳ thật nàng căn bản không biết nên làm một hoàng hậu tốt như thế nào.

Lạc Chiêu Dực cũng chỉ mới hai mươi tuổi, nàng cũng mới tuổi mười sáu.

Tuy nói phu thê ở tuổi thiếu niên sẽ bên nhau đến già, nhưng nàng… Bọn họ đến cùng vẫn còn quá trẻ tuổi.

Lúc ngồi xuống, Lạc Chiêu Dực lặng lẽ xoa lòng bàn tay nàng, bày tỏ trấn an, khóe môi Mục Song Hàm khẽ nhếch, thu tay về.

Đức Phúc đọc thánh chỉ, mấy người Lạc Đình nhất nhất lĩnh chỉ tạ ơn, chỉ có đại hoàng tử ngây ngô mờ mịt, chỉ biết nhìn Lạc Chiêu Dực cười si ngốc, Lạc Chiêu Dực sắp xếp một tiểu thái giám giúp đỡ hắn toàn bộ quá trình, để tránh hắn tâm trí không hoàn hảo gây ra chuyện cười gì đó.

Mấy vị huynh đệ khác ít nhiều gì có chút khẩn trương, Lạc Đình vẫn trấn định thản nhiên, cùng Lạc Chiêu Dực hai mắt nhìn nhau, hai người đều cười một tiếng, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong đó.

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên có người tiến đến thông báo: “Khởi bẩm bệ hạ, biết được tin tức, sứ thần Tây Di đến chúc mừng, đang ở bên ngoài cửa cung cầu kiến bệ hạ!”

Mục Song Hàm phút chốc nghiêng đầu – – khách nhân?

Thần sắc Lạc Chiêu Dực không thay đổi, hơi thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn lướt qua, thấy sắc mặt bá quan không đồng nhất, liền nâng tay, thản nhiên nói: “Tuyên.”

Tả Hữu tướng không dấu vết liếc mắt nhìn nhau – – Tây Di lại đang giở trò quỷ gì?

Từ năm Vũ Đế cường thế muốn cưới thánh nữ Tây Di, đưa tới Tây Di nội loạn, đến nay chưa yên, nguyên nhân còn bởi truyền thống của Tây Di, bọn họ thờ phụng thánh nữ và thần điện, nhưng sau chuyện Tòng Thước, Tòng Dung trốn chạy, một đời huyết mạch Mạc thị thuần chính đứt gãy từ đó, trong nội loạn dần tiêu vong, làm cho tình hình Tây Di ngày càng yếu đi.

Hiện tại bộ tộc thay thế Mạc thị chính là Liêu thị, nhưng qua nhiều năm như vậy, mặc dù Liêu thi cường thế, lại không có cách nào phục chúng… Bởi vì gia tộc bọn họ vẫn không sinh ra được một thánh nữ chính thống, khó có thể hợp lại lòng người đã tan rã.

Mục Song Hàm cũng nghe qua một chút tin đồn về Tây Di, nhưng hiểu rõ không nhiều lắm, bởi vì có câu vô sự không lên điện Tam Bảo*, lần này Tây Di đến chúc mừng, nàng cảm thấy không có chuyện gì ttốt.

(*Vô sự không lên điện Tam Bảo nghĩa là không có việc gì quan trọng sẽ không vào cửa điện Tam Bảo. Điện Tam Bảo là từ dùng trong Phật giáo chỉ nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào.)

“Tiến điện giải đao!”*

(* Ý là vào trong cung điện diện thánh phải buông bỏ vũ khí xuống á)

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tai, sau đó là một hồi tiếng tranh luận, Lạc Chiêu Dực nghiêng đầu nháy mắt, Đức Phúc hiểu ý, vội vã đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, đã dẫn ba người tiến vào.

Một người là nam tử trung niên diện mạo khôn khéo, mang nụ cười cung kính khiêm nhường trên mặt.

Một người là nam nhân còn trẻ mới hơn hai mươi tuổi, trên người mặc y phục làm từ da thú, cả người lộ ra vẻ thô lỗ mười phần, hai đầu lông mày có cỗ lệ khí máu tanh vẫy không đi, mặc dù lớn lên cũng cường tráng phi phàm, nhưng vẻ mặt tàn nhẫn, khiến người không dám nhìn thẳng.

Người cuối cùng, lại là một nữ tử trẻ tuổi mặc trang phục