Chương 65: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Anky

Trong lòng Mục Song Hàm nghĩ nhiều, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, để tránh Từ thị càng thêm lo lắng, lơ đãng đổi sang đề tài khác, ngược lại hỏi tới một chuyện khác.

“Nương, lúc con còn nhỏ…Trước khi cùng hai người rời kinh, có từng gặp qua chuyện gì đặc biệt không?”

Từ thị còn đắm chìm trong cảm xúc lo lắng, nhất thời không kịp phản ứng, “Chuyện đặc biệt? Ý con là gì?”

Mục Song Hàm rũ mắt, làm ra bộ dáng buồn rầu, “Nương, lần trước lúc ở y quán con chưa nói với người, gần đây trong đầu lại xuất hiện một vài hình ảnh kì quái, giống như cảnh tượng lúc con còn nhỏ, nhưng con không nhớ rõ được.

Từ thị cả kinh, vẻ mặt khẽ biến, trong lòng có cảnh giác, thấy nàng ngẩng đầu nhìn lên, “Nương, con cảm giác con đã quên chuyện gì đó.”

“Khi đó con mới bao nhiêu, quên đi vài chuyện, có gì kỳ quái đâu?” Dáng vẻ Từ thị không cho là đúng, vỗ tay nàng, “Hiện tại con có thai, đừng lúc nào cũng nghĩ lung tung, nghi thần nghi quỷ đối với hài tử cũng không nên… Đúng rồi, con có đặt nhũ danh cho hài tử chưa?”

Từ thị rõ ràng là đang nói sang chuyện khác.

Ánh mắt Mục Song Hàm dần dần sâu… Quả nhiên có vấn đề.

“Còn chưa ạ, nếu không thì nương giúp đỡ nghĩ một cái?” Từ thị hiển nhiên không muốn nói, Mục Song Hàm cũng không hỏi nhiều, cười tủm tỉm theo lời bà.

Từ thị cười nói: “Đây là chuyện của con và thái tử điện hạ, ta không nhúng tay vào, ta à, hiện tại chỉ ngóng trông ngoại tôn của ta ra đời thôi!”

“Còn không biết là nam hài hay nữ hài đâu.” Mục Song Hàm cúi thấp đầu, vuốt ve cái bụng còn chưa lộ ra, dáng vẻ tươi cười ôn nhu như nước, so sánh với trước kia lại nhiều hơn một phần phong vận đặc biệt.

Mục Nhung vừa nghe đã chạy tới kêu lên: “Nam hài!”

Từ thị lập tức bật cười, Mục Song Hàm liếc hắn một cái, trêu chọc hỏi: “Nữ hài không tốt sao?”

Ai ngờ Mục Nhung nghiêm túc trả lời nói:” Có nam hài trước, rồi có nữ hài, ca ca có thể bảo vệ muội muội!”

Trong lòng Mục Song Hàm xúc động, vuốt tóc hắn, “Đệ đứa nhỏ này!”

Từ thị vui mừng không thôi, ôn nhu nói: “A Nhung là biết đau lòng cho tỷ tỷ.”

Trong nháy mắt, tang sự của đế hậu đã sắp đến lúc kết thúc, phong ba cũng dần yên tĩnh, kế tiếp, chính là chuyện thái tử đăng cơ.

Có người vui vẻ, cũng có người trong lòng nóng như lửa đốt.

Người dính líu vào chuyện Lạc Thương mưu phản phần lớn đã bị xử tử, duy chỉ có phủ Đoan Mẫn trưởng công chúa vẫn còn tốt, chỉ là bị cấm túc mà thôi, so với Vũ Dương Hầu phủ bị phế bỏ hầu vị cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, tốt hơn không biết bao nhiêu.

“Trưởng công chúa!”

Đoan Mẫn trưởng công chúa ngồi ở trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Ngụy ma ma, chuyện gì hoảng hốt như vậy? Chẳng lẽ thái tử cuối cùng cũng nhớ tới cô cô như ta, chuẩn bị xử trí?”

Lạc Thương vừa chết, bà ta cũng biết đã xong rồi, chuyện cho tới bây giờ, ngay cả dáng vẻ bà ta cũng lười phải che đậy.

“Trưởng công chúa, cái này…” Ngụy ma ma nhìn bốn phía, thấy không có người, liền đóng cửa lại, đi đến trước mặt Đoan Mẫn trưởng công chúa, lấy một tờ giấy ra đưa tới.

“Vật gì đó?” Đoan Mẫn trưởng công chúa vốn đang lơ đễnh, tiếp nhận vừa nhìn lại ngây ngẩn cả người, nắm tờ giấy, lạnh lùng nói: “Không phải đã sớm cắt đứt liên lạc với bên kia rồi sao? Vì sao lại tìm tới tận cửa?”

“… Lão nô cảm thấy, trưởng công chúa đã không có đường lui, chi bằng cùng bọn họ hợp tác.”

“Hợp tác? Hợp tác giành giang sơn Đại Cảnh sao?” Đoan Mẫn trưởng công chúa cười lạnh, “Lúc trước bởi vì chuyện Mục gia, bản cung thiếu bọn họ một nhân tình, nhưng cũng chỉ theo như nhu cầu, sớm đã thanh toán xong. Không phải cùng tộc với ta tất sẽ có dị tâm, ít nhất hiện tại bản cung vẫn là một trưởng công chúa đường đường chính chính, theo chân bọn họ hợp tác chỉ sợ đến cuối cùng ngay cả chút thể diện này cũng không còn!”

Đoạt vị cùng cướp đoạt quyền lợi, đó là hai chuyện khác nhau.

Ngụy ma ma nhíu mi lại, đột nhiên để sát vào bên tai bà ta nói nhỏ vài câu.

Đoan Mẫn trưởng công chúa phút chốc ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ.

Đông cung.

Đã là sau giờ ngọ,, lúc Mục Song Hàm rảnh rỗi, liền ngồi thêu thùa trong sân.

Tiểu hồ ly leo lên trên mặt ghế đá đối diện nàng, nằm sấp ở trên đó nhìn nàng, cái đuôi rũ xuống, Đại Bạch Hổ cũng lười biếng lim dim ngủ trên