Tùng và Linh là đôi bạn lớn lên Cùng nhau, vừa sinh ra liền có hôn ước,tuổi thơ cũng thật hồn nhiên với các trò chơi cô dâu ,chú rể của hai người được mọi người anh chị bạn bè cùng trang lứa mỗi khi chơi, cô dâu,chú rể.Là Tùng và Linh thường sánh đôi.
Nhà của Tùng cũng sát nhà Lính cả hai nhà đều gần con sông thơ mộng, trong xanh nước biếc .
Vào lúc đó khoảng năm tuổi Tùng và Linh rủ nhau ,ra sông chèo thuyền ,hái ít hoa Lục Bình ven bờ sông,vì mải mê hái hoa lên chẳng may lật thuyền. Tùng và Linh rơi xuống dòng sông, Tùng nhanh trí một tay bám vào chiếc sào tre quây rau muống được thả gần bờ sông , một tay khác cũng túm được tay Linh ,và kéo Linh lại gần mình cùng bám thanh tre .May quá là vẫn ở gần bờ lật thuyền, Tùng và Linh bắt đầu bám vào sào tre di chuyển vào bờ .
Vào đến bờ ,Tùng nhìn chiếc thuyền may sao nó vẫn bị kẹt mắc vào chỗ thả rau muống ,không có bị trôi mất.
Hai người đành len lén đi vòng một đoạn bụi cỏ rậm dọc bờ sông ,rồi mới lên đường trở về nhà thay quần áo .
Một Lúc sau Tùng và Linh lại ra chỗ bờ sông đó ngồi xuống , nhìn dòng sông và nói chuyện dưới một gốc cây đa , chúng ta hôm nay thật là may quá Linh nhỉ ? Ừ may thật đấy lần sau tớ sẽ không cùng cậu chèo thuyền nữa đâu,tý thì chết đuối rồi.
Tùng nhìn Linh và nói yên tâm lần sau tớ sẽ học bơi thật giỏi mới cùng Linh chèo thuyền lại, và tớ sẽ mãi bảo vệ Linh, không cho ai tổn thương Linh đến hết cuộc đời này!!
Tớ thề với trời đất và dòng sông chứng giám, tớ sẽ không bao giờ để Linh phải chịu khổ cực với bất bất kỳ
cái gì ,tớ sẽ gánh chịu hết cho .“Một lời hứa của Tùng lúc thơ ấu đã mãi khắc ghi trong tâm trí, và sau này cũng mang cho Tùng rất nhiều nỗi đau “ .
“Sông Tô Lịch trong xanh bát ngát
Hai bên bờ rợp bóng hàng cây
Tôi sinh ra cạnh dòng sông đó
Lên trong tim luôn nhớ về sông
Con sông quê cho tôi kỷ niệm
Nhưng trưa hè ra sông hóng mát
Và ngắm cảnh hùng vĩ của sông
Nắng chiếu sông lung linh huyền ảo
Như chiếu vàng phủ trọn dòng sông
Những đứa trẻ vui đùa náo nhiệt
Chạy lăng quăng chui rúc bụi cây
Để ẩn thân trò chơi trốn tìm
Ôi một thời xa xưa kỷ niệm
Những buổi tối đêm rằm trăng sáng
Nhìn dòng sông Huyền ảo lung linh
Của ánh trăng rọi xuống dòng sông
Tôi thấy được chị hằng dưới đó
Ôi sông quê giờ đã đổi thay
Hai bên bờ thiếu mất bờ cỏ
Sông cũng đã chuyển mình áo mới
Dòng sông xanh đã hoá đen rồi
Và người xưa bây giờ đi mất
Chỉ còn tôi ngồi ngắm dòng sông
Lòng tuy buồn nhưng người không tiếc
Tôi chỉ sầu tiếc hận dòng sông
Đã không còn trong xanh như trước..”