chạy lên ôm lấy Bi mà khóc không thôi may mà Bi vẫn lành lặn không mệnh hệ gì bà nội cứ hỏi như vậy càng làm cho Bi thêm bỗi dối tâm tình hiện tại đã không ổn rồi cậu bé khóc thút thít ông nội thấy vậy liền quát bà
-Bà yên đi cho thằng bé bớt sợ đã
Rồi quay ra cảm ơn mọi người vì tối nay đã mất công đi tìm thằng bé mọi người trong thôn xua tay không sao cái chuyện tình làng nghĩa xóm giúp nhau này là chuyện bình thường may thằng cháu nó không bị sao nên cũng không lo ngại gì mọi người giải tán Bi được ông bà đưa về nhà, cô chú ở quê cũng đến nhà ông, vừa về đến nhà thì Bi lúc này lại bị ngất đi tiếng trên trán mồ hôi nhễ nhại mặt đỏ ửng sốt lên lúc này trong nhà lại càng sốt sắng ông nội Bi nói:
-Mau đi gọi ông Tuất mau lên thằng bé lại bi ma ám rồi.
Chú ba trong nhà nghe xong nhảy lên cái xe cà tàn phi đi trong đêm một lúc sau chú lai ông Tuất đến nơi, ông Tuất cũng nhanh chóng chạy vào nhà đến bên cạnh giường thằng Bi nhìn vào tình trạng thằng Bi liền lắc đầu khẩn chương nói:
-Mau lên thằng bé bị ma nó mất đi vía rồi để tôi gọi vía nó lại ông chuẩn đồ lễ có chưa.
Ông nội Bi nghe xong liền khẩn chương sai mấy chú đi làm gà đồ xôi mua đồ về làm lễ.
Ông tuất nhanh chóng chỉ huy sắp đồ lên bàn thờ còn ông lấy ra một cái gương treo trước cửa nhà lấy tiết canh của con gà mới cắt bôi lên đó đồng thời treo một cái chuông nhỏ trên hiên nhà rồi đi vào nhà đồ lễ đã bày xong ông lái ba que hương đốt lên cắm vào ban thờ tổ ba nén nhang trên bàn thờ còn có những di ảnh ông mỗi di ảnh ông cắm một nén nhang cắn xong miệng niệm lầm dầm niệm chú những nén hương bốc lên nghi ngút cháy rất nhanh đã được phân nửa ông Tuất cầm lấy một đoạn chỉ màu đỏ trong túi buộc vào chín que nhang phần đuôi cắm, xong ông liền cắm vào con gà trên bàn thờ rồi lại đọc và niệm chú đọc xong ông lại lấy chín que hương đấy kê dưới bát hương đẩy một cái tiếng que hương gãy vang lên ông cầm các que hương ra và nhìn thì thấy có bốn que bị gãy rồi lắc đầu.
-Thằng bé bị lấy mất đi bốn phách rồi may cho thằng bé là con ma này nó không đi xa nên có thể lấy lại được.
Nói xong ông lấy ra bốn que hương bị gãy kia cùng với sợi chỉ đỏ đã buộc sẵn đi đến bên cạnh thằng Bi đang nằm sốt bên giường lúc này toàn thân thằng Bi nóng như lửa hơi thở nặng nề không đều cảm giác như nếu không cứu chữa kịp thời thì Bi có thể chết bất cứ lúc nào, ba nội ngồi cạnh hai dòng nước mắt làm cho mắt bà lăn trên gò má già mua, trên đầu cũng già đi vài phần vì lo cho thằng cháu. Ông Tuất bước đến lây bốn sợi chỉ vào cổ tay Bi rồi bốn nén hương cắm ra ngoài cửa vào cánh cửa châm lủa cho ba que hương cháy tiếp, ông đi vào bên trong cầm lấy tay thằng Bi giật mạnh một cái nhưng dây nó lại không đứt thật kỳ quái với sức lực ông Tuất soi chỉ đỏ này ông thừa sức kéo đứt được người trong nhà cũng hiểu chuyện gì nó đang xảy ra mọi người im thin thít nhịp thở và nhịp tim căng ra ông Tuất cố gắng gồng người lên như đang kéo co với cái thứ gì mồ hôi toát ra như mưa hai mắt đỏ ửng răng cắn chặt gầm gừ lên từng tiếng hai tay suất hiện lên những đường gân ra sức mà kéo bên ngoài đột nhiên cái chuông nhỏ nó rung lên liên hồi tiếng lenh keng phá vỡ đi sự im lặng của cái nhà này càng ngày nó càng rung mạnh “tạch” một cái bốn sợi chỉ đứt đi cùng lúc bón nén hương bên ngoài cũng cháy hết rụng xuống ông Tuất ngã ra đất vô lực thở hổn hển ông nội thấy vậy đi lên đỡ ông Tuất đứng dậy ông Tuất cố sức nói:” dìu tôi ra cạnh cái cửa chính” bên ngoài cái chuông nhỏ của ông Tuất vẫn cứ leng keng mà dung rất mạnh như nó đang cảnh báo hay báo động về một cái điều gì đó đáng sợ ngoài kia tiếng chó sủa liên hồi về phía cái cổng cả chó nhà hàng xóm nó đang sủa đâu đây những tiếng sủa nó đều về một hướng là trước cái của nhà ông nội thằng Bi chó sủa ba tiếng rồi lùi một bước là sủa ma ông Tuất đi đến ngoài cửa tay chỉ ra bên ngoài chửi to.
-Cút ngay cho ông cút ngay mày đừng có nghĩ đến thằng bé tao đã mấy lần tha cho mày rồi à mày còn không đi siêu thoát ở lại đây hại người nếu mày không xéo đừng trách tao cút ngay mau lên.
Ông tuất vừa qoát vừa dậm chân, mọi người hướng cái ánh mắt tò mò theo cánh tay ông Tuất nhìn ra cổng thì thấy mập mờ một cái bóng đen gầy nhỏ ngồi xổng trước cổng nhà tay không ngừng cao lên cánh cổng trước những lời dọa nạt của ông Tuất nó liền bỏ đi nhanh chóng, ông Tuất đi vào trong nhà đi đến cạnh ban thờ lại đốt nhang cắm lên bàn thờ rót ba chén rượu để lên rồi đi ra chỗ thằng Bi cắt đầu ngón tay nhỏ vào ba chén rượu mỗi chém một giọt máu ròi để lên bàn thờ miệng nhẩm nhẩm lại khấn cái gì đó trên trán ướt đẫm mồ hôi, niệm xong ông lấy sợi chỉ ra chấp thành chín rồi thắt ba nút mỗi nút nhúng trong ba ly rượu rồi lại khấn một đoạn thời gian sau mới xong ông lấy sợi dây đó quấn quanh cổ tay cho thằng Bi ông cũng giải thích việc này để làm ổn định lại hồn phách cho thằng bé Bi cũng có tiến triển hơn người không còn bị sốt nữa hơi thở cũng đã có lực hơn khuôn mặt ửng hồng có chút sức sống hơn.
Sau khi làm xong ông Tuất xuống thở hổn hển rót một cốc nước đưa lên miệng uống ừng ực mệt mỏi thở ra một hơi dài ông ông nội Bi thấy vậy liền hỏi xem bây giờ có chuyện gì nữa không ông Tuất lắc đầu người dựa vào thành ghế nói
-thằng Đạt bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi là ổn sáng mai ông mang nó ra trời nắng để triệt tiêu bớt đi âm khí trong người nó và nấu cơm nếp cho nó ăn bổ sung dương khí cho nó là ổn và cấm triệt nó ra bờ sông chơi tốt nhất những ngày còn lại ông để nó ở nhà đừng chạy đi đâu chơi theo tôi thấy thì con ma kia nó không chịu bỏ qua cho thằng cháu ông đâu mai ông lên chùa xin lấy cái bùa cho thằng cháu là ổn.
-Ờ ờ tôi sẽ bảo bà nhà làm ngay.
-Hài thằng cháu ông biết bị cái gì theo không
Ông nội lắc đầu
-Thằng cháu ông ấy bị cái con ma chết đuối ở con kênh trên làng Trạng ấy nó dẫn thằng cháu ông ra bờ sông dưới bãi mả định dìm cháu ông nhưng không hiểu sao nó không dìm mà giấu vào trong bụi tre.
- y da cái con ma khốn nạn này hở có phải là cháu thằng cháu ông Đĩnh đúng không
-Đúng rồi đấy nó chết đuối ở cái kênh ở sông trên cơ cũng đã mất tầm bảy tám năm rồi nó không siêu thoát mời thầy mời sư về làm lễ cho nó rồi nhưng nó không chịu đi cứ bảo là không đi được bị mắc ở đây phải có người chết thay nó, ngán lắm ông nên mấy ông thầy kia nén cái tượng gì xuống sông phong ấn nó đoạn đầu cũng ổn nhưng đến một hai năm gần đây chả hiểu sao nó xuống tận thôn ta năm trước nó định dìm thằng cháu ông Thành ở thôn hai đấy nhưng không thành, hài đến bây giờ nó định làm chuyện xấu với thằng cháu ông
-Thế bây giờ phải làm sao đây ông nếu cứ để như thế này cũng không ổn.
-Ông Tuất lắc đầu tôi cũng chả biết sao nữa tạm thời cứ để nó trong nhà cái ban thờ liên tục nhang khói cẩn thận không con ma nó lẻn vào nhà dẫn thằng cháu ông đi, tốt nhất cứ nên để một người ở nhà trông thằng Bi để tôi lên huyện cái đoạn chùa mời ông thầy về xem có cách nào để giúp chứ tôi cũng chịu với con ma quỷ này rồi đượt trước tôi cầm roi mây đánh đuổi nó khi nó vào tang nhà người ta làm loạn mà chả hiểu sao đến bây giờ nó mạnh vậy hay do tôi già nữa kéo bốn phách của thằng cháu ông về mà kiệt sức luôn.
-Hài ông cứ nghỉ lại đây mai rồi về cũng đã khuya quá rồi.
Ông Tuất gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng nói:
-Hài tôi có dự cảm không lành về chuyện này.
-Là sao ông
-Mỗi lần tôi đuổi con ma này nó đều chạy đi nhưng lần này khi tôi kéo vía thằng bé về thì nó cứ đứng ở cửa đến khi tôi đuổi nó mới đi chưa kể tôi còn thấy một cái bóng cao cao nữa không biết nó dụ đến hay là gì nữa tôi sợ nó vẫn lảng vảng ở đây ông nên kiếm vài con chó cho nó trông luôn con ma này tôi nghĩ chắc thằng bé hợp bóng hợp vía với con ma này nên nó muốn nhấn thằng bé để thế mạng đấy
Ông nội toát mồ hôi được rồi mai tôi sẽ đi kiếm vài con chó về để nó trông mọi sự ở đây nghe theo lời ông vậy
trong nhà mọi thứ yên bình trở lại nhà ông nội nhỏ mà cô chú cũng đến nên trở nên chật chội mọi người chia nhau ra từng góc mà ngủ đến sáng mai cô chú đều phải về nhà để đi làm chung quy cái người ở thôn ít việc nên phải tận dụng cơ hội kiếm việc mà đi làm thôi chứ trông chờ cái vụ lúa thì không sống nổi ông Tuất căn dặn vài thứ rồi cũng về trong nhà chỉ còn ông nội, thằng Ngọng và anh Bi còn thằng Hớt và Sanh đánh bò đi chăn rồi qua chuyện đêm qua bọn nó cũng chả dám đến bãi mả nữa theo đàn bò của đám nhóc trong thôn đánh đến bãi nổ xa ở làng, bà nội thì đi chợ rồi một lúc sau thì thằng Bi cũng tỉnh dậy liên miên trong đầu vẫn ong ong đau như bị tảng đá đập vào đầu vậy toàn thân tê liệt nhưng vẫn còn sức để cử động các vết thương cũng đau nhưng được băng bó lại ông nội đang ngoài vườn hái rau cho bà tý về lấy mang ra chợ bán thằng Ngọng thấy anh dậy thì chạy đến.
-Anh dậy rồi
Ngọng dìu Bi dậy, Bi mấp mé môi nói:
-Tao bị sao vậy sao tao nằm ở đây cả nhà đâu rồi .
Ngọng giải thích và kể lại chuyện cho anh Bi nghe một lượt, Bi nghe xong cũng bàng hoàng giật mình trong não những kí ức ùa về từ đêm qua liền sợ hãi co cụm ôm lấy hai bàn chân mình người run lên. Nhưng Ngọng cố trấn tĩnh Bi lại.
-Không sao rồi anh con ma bị ông Tuất đuổi đi rồi anh yên tâm ở trong nhà không sao đâu
Được một lúc thì Bi cũng đỡ sợ hơn những trong não những âm thanh và hình ảnh nó vẫn cứ ám ảnh tâm trí.
Ngọng hỏi:
Đêm qua em đi lúc rồi về không thấy anh trên mái nữa tưởng anh chạy đi đầu rồi nên chạy ra kiếm mấy đứa thì bọn nó nói thấy anh đi đâu về hướng đồi rồi em tưởng anh đi đường đó về nhà nên em không tìm lúc đầu sau chơi xong cũng muộn em về nhà em, được lúc thì ông bà sang hỏi anh đâu em tưởng anh về nhà ông bà rồi nhưng ông bà bảo chả thấy về nên mọi người đi tìm mãi chả thấy xong cả làng phải đi tìm em bảo mọi người tìm cái đoạn đường lên dú mà anh đi nhưng chả ai thấy, mãi đến khi em kể với ông nội bọn mình trêu ma lon ở bãi mả thì mọi người đến tìm thì gặp một chú đang kích cá ở đấy bảo có thấy một thằng con nít đang đi trên bờ để về hướng sông rồi cả làng đi tìm quanh sông có mấy chú nhảy xuống sông tưởng anh chết đuối ở đó rồi thằng Hớt nhớ ra cái bụi tre mà anh bảo thấy có một cái bóng ngồi dưới bụi tre mà ôm chân đó thì chiếu đèn vào rồi thấy anh ngồi trong đó mặt thẫn thờ luôn rồi mọi người mới biết anh bị ma giấu trong này.
Anh Bi xoa đầu, trong đầu vẫn ong ong chóng mặt ổn định rồi lại nói :
-Tối hôm đó tao thấy mày đi lâu quá thì mới chạy đi tìm rồi thấy mày đứng ở đầu ngõ thì đuổi theo mày rồi chả hiểu sao mày dẫn tao lên tận bãi nghĩa địa.
Thằng Ngọng mặt thẫn thờ em dẫn anh hồi nào rõ dàng em đi tìm bọn trong xóm rồi quay lại chả thấy anh đâu chắc lúc đó anh bị ma che mắt rồi dẫn đi rồi.
-Thế tao bị dẫn đi lâu không
-Thì lúc anh em ta đang chơi là hơn chín giờ rồi thì lúc tìm được anh thì cũng tầm mười hai giờ một giờ sáng rồi.
Bi ngạc nhiên không ngờ mình lại đi lâu như thế
-Anh còn nhớ gì không kể lại xem
Bi gật đầu cố từ từ nhớ lại cái đêm hôm đó rồi từ từ sắp xếp lại câu từ và kể lại cho thằng Ngọng một lượt Ngọng nghe xong cũng ngơ ra.
-Theo em nghĩ cái con ma dẫn anh đó là cái con ma chết đuối á, như đêm qua ông Tuất kể có đứa chết đuối trên xóm trên nó không siêu thoát được nên muốn tìm một người thế mạng nó đấy.
-Chứ thế sao hôm qua nó không dìm tao.
-Em không biết nhưng hình như năm trước á cũng con sông này nhưng tận thôn bên lận có thằng đi tắm xong cũng bị chết đuối mà xác của nó trôi tậm một hai cây mắc dưới sông lận
-Má sợ vậy
-Em cũng thấy ghê tưởng lúc đầu là do không biết bơi hay chết đuối gì cơ nhưng xong nghe đám con nít bên đó kể hôm đó nhiều người đi tắm lận nhưng chả hiểu sao không để ý đến thằng đó rồi để nó chết đuối đến lúc về thì cả đám mới phát hiện ra.
-Sợ thật chắc là do con ma đó dìm.
-Em nghĩ chắc vậy
-Mẹ từ nay bon mày cũng ít tắm sông thôi không kẻo cũng toang chứ đùa
-À anh còn bảo có con ma nào nó dẫn anh từ bãi tha ma xuống cơ mà
Bi cũng gãi đầu :” Ờ đúng hình như ông cao cao gầy lắm ổng là ma á”
Thằng ngọng nghe xong lại nói:
-Ma lận ma mà cũng ok vậy dẫn đường cho anh từ bãi nghĩa trang xuống mà trông nó thế nào.
-Anh cũng không nhìn rõ nữa mặt ông hơi ngăm đen mặt dài người gầy cao ông đứng bên ngôi mộ của bà Huệ gì anh cũng chả nhớ nhưng ngôi mộ đó gần đoạn ven đường đi lên đỉnh dú á
Thằng ngọng cũng tỏ ra suy nghĩ hình dung nhưng cũng chả biết là ai nhưng tiếng bước chân đã làm hai anh em chú ý đến giọng nói của ông nội bên ngoài cửa vọng vào.
-Hài không ngờ anh cả vẫn về đây.
Bi và Ngọng nghe xong sững sờ hỏi ông đó là ai
Ông nội nhìn lên bàn bàn thờ hai đứa cũng theo anh mắt mắt của ông nhìn lên thấy có một cái ảnh di hài nhưng không có hình người nào cả chỉ có một cái tên và một vài tấm huy chương những tấm huy chương nói lên những cống hiến của người này cho tổ quốc là vô cùng to lớn.
Ông nội lại nói:
-Đó là anh cả bà cố đẻ ra năm anh em ta năm đó chiến tranh anh cả và anh hai đi lính chiến đấu vì tổ quốc cả hai đều hi sinh ngoài chiến trường nhưng thi thể của anh cả không tìm thấy được và đã nằm lại nơi đất khách quê người mãi mãi còn anh hai thì được mang về đây chôn cất ở trên lăng mộ tổ ho hàng cũng làm cho anh hai một ngôi mộ gió ở trong lăng hài hàng năm nhang khói đầy đủ cho hai anh các anh đã hy sinh cao cả mong các anh sớm siêu thoát nhưng không ngờ đêm qua cháu lại gặp được ông cả.