Minh nói:
-Đúng đấy chắc chả sao đâu mà mình làm đến giờ thì làm cho chót đi thử một vòng xung quanh xem.
Huy trong lòng tự nhiên nổi lên một dự cảm không lành chung quy từ khi cái nghi lễ quỷ quái này thực hiện thì bản thân đã có cái gì đó không đúng nói đúng hơn là dự cảm có nguy hiểm mà không thể nào nói được hay là miêu tả nó nó như có mấy chục con mắt từ đầu khi bọn họ vào đã luôn dõi theo quan sát từng bước chân từng cử chỉ của bọn họ nhất là lúc đi quanh Trang kia có cảm giác mấy thứ đó đi theo sau lưng, có nhưng cũng chẳng biết làm sao, lúc này Minh đã bắt đầu đi ra chỗ bờ hồ Huy cũng đuổi theo nhưng nhớ ra Loan đằng sau quay lại thì thấy Loan đã đứng sau lưng mình. ánh mắt của Loan như có ý vị gì đó khiến Huy giật mình nhưng nhanh chóng hoàn hồn chạy theo Minh đằng sau Loan cũng đi theo nhưng hành động cứng nhắc như một con rối. Bọn họ không để ý cái camera đang đặt trước người Trang thật sự nó đã quay được những gì, từ khi bọn họ đọc các bài chiêu hồn kia những cái bóng người đen gì từng bước chầm chầm bước lên từ cái hồ nước những cái bóng không nhìn được được mặt mũi chỉ có hai hốc mắt những cái bóng đó nó đi theo sau ba người họ đi vòng tròn cứ đi như vậy, còn một số cái bóng ngồi xung quanh ở xa ở gần dưới gốc cây ngồi gần cột đèn có cái còn dùng tay nhặt những hạt thóc xung quanh cho vào mồm có cái những bóng chỉ nhổm cái đầu lên khỏi mặt nước nhìn nhìn về ba người, nhưng thứ kinh dị nhất là Loan đúng vậy khuôn mặt vô hồn tóc chẻ ra hai bên miệng rách đến tận mang tai để lộ ra hàm răng sắc nhọn trong mắt hốc mắt trắng xóa cái đầu cứ nhìn về phía Trạng cứ đi cứ có điệu cười khúc khích, nhìn Trang với ánh mắt đầy thù hận sau khi ba người kia đi chiêu hồn xung quanh có những cái bóng vẫn đi theo có những cái bóng cũng da nhập theo còn một số ở lại mắt vẫn hướng nhìn Trang nhưng không có động tĩnh gì. Ba người Minh, Huy và Loan đi ra xung quanh đi hết đoạn đường bê tông thì đến một đoạn đường đất lúc này Minh cầm điện thoại vừa đi vừa đọc đoạn chiêu hồ bật đèn flash lên để soi đường càng đi càng u tối đèn điện thoại của Minh cũng dần trở nên yếu ớt màn sương lạnh lẽo cũng dần dần hạ xuống bao phủ không gian u tối, xung quanh cây cối trở nên dậm dạp hơn nó che phủ gần hết trên đầu ba người họ âm thanh yên tặng chỉ có tiếng trống của Huy đâu đó vang xa còn nghe thoang thoảng có tiếng như em bé khóc lại có những tiếng sì ào soi mói ba người bọn họ lúc này Loan tự nhiên đứng yên người lại như một cái xác chết chôn chân tại một chỗ không phát ra tiếng động hai người Minh và Huy không phát hiện ra cứu như vậy đi tiếp đi vào trong làn sương kia. Đi cứ như vậy Huy mới giật mình cảm giác như hắn vừa có cái khống chế thân thể mình vậy khống chế vô thức mà đi về phía trước lúc này mới giật mình tỉnh dậy mơ màng ngẩng đầu lên thì thấy bóng lưng của Minh đã khuất sau làn sương trước mặt Huy lo lắng gọi:
- Này Minh ơi Minh đượi tao với Minh ơi mày nghe thấy không đợi tao với.
Cùng lúc Huy cũng cố gắng đuổi theo mình nhưng cái bóng của Minh cũng chạy theo cùng với vận tốc của Huy cho đến khi đến khi biến mất hoàn toàn sau cái cây, Huy chống tay xuống thở dốc mệt mỏi chợt nhớ ra điều gì quay đầu lại xem thì không thấy Loan đâu trong lòng gấp gáp và cũng cũng dâng lên một nỗi sợ hắn biết mình đã gặp phải thứ gì đúng ông cha ta ta có câu đi đêm lắm có ngày gặp ma nhưng quan trọng hơn là Trang hắn sợ có điều gì nguy hiểm bất trắc chung quy thì Trang cũng là mối tình tình đầu của hắn nên cũng đã gửi trọn niềm tin hi vọng cho Trang hứa rất nhiều vi vọng rất nhiều Huy không do dự tìm tìm lại trong tâm trí đường về cái hồ nước nhanh chóng chạy về.
Minh lúc này đang cúi đầu đọc cái thơ chiêu hồn vẫn ung dung bước về phía trước cho đến khi, đến khi đã quá lâu cho đến khi hắn nhận ra không còn tiếng trống đằng sau nữa tò mò quay đầu lại sau thì một cảnh tượng kinh khủng ập vào mắt của hắn đằng sau không còn Huy và Loan nữa mà là những cái bóng sắp thẳng hàng đang đi sau hắn những cái bóng không có gương mặt chỉ có hai hốc mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn như có câu hỏi “tại sao dừng lại” Minh giật mình ngã bệt ra sau tay làm rơi luôn cái điện thoại trên tay đồng thời cái kính trên mắt cũng rơi xuống Mình sợ sệt cái thứ hắn vừa thấy đó chính chính là ma thứ thứ mà bản thân Minh vài giây trước không tin là có thật nhưng bây giờ thì nó gần như đạp đổ đi tâm trí của Minh hắn bình thường chả sợ ma quỷ gì cho dù gặp thì cũng không sợ nhưng hoàn cảnh hiện tại, tại sao tại sao Minh lại vô thức mà đúng như vậy đúng nó là nỗi sợ cơ bản của con người nỗi sợ đến từ sâu trong tâm trí.Minh thất thanh la lên.
-Ma ma ma cứu cứu tôi với cứu cứu mẹ .. me ơi..cứu con.
Vừa Bò lạ đằng sau tay vừa khua đi khua lại tìm cái kính Minh bị cận nặng cũng phải gần năm độ mất kính hắn cũng gần như chả thấy gì chưa nói gì bây giờ là ban đêm, những cái bóng kia cứ đứng lặng yên như thế có vài con quay đầu lại nhìn nhau những cái bóng cao kều có cái định đi lên nhưng bị thứ gì đó cản lại không thể bước thêm được bước nào nữa, Minh tâm thần vừa hoảng hốt vừa sợ sệt bỗng hắn sờ phải cái chân của ai đó lần mò một lúc thì cầm được cái bàn tay của người đó cái tay đó cầm cái kính của Minh, hán nhanh chóng giật lấy đeo lại vào mắt nhưng ngửi thấy một mùi cá chết không là mùi xác người chết đeo kính vào nhìn kỹ người trước mặt là Loan chưa kịp vui mừng thì mình tượng khủng bố của Loan đập vào mắt, cái mặt ghê tởm trắng đến nỗi không không thể trắng thêm mái tóc rẽ mái sang hai bên mắt trắng như mắt cá chết miệng cười rách đến tận mang tai đang nhìn hắn đầu nghiêng sang một bên âm thầm cười nhưng trong tiếng cười mang theo oán hận thù hận đau đớn, trên người Loan thì thân thể trắng không có một chút gì sức sống đi chân đất, trên thân như bị kim chọc thủng người nước từ trong đó tràn ra như cái bóng bay bơm nước bị chọc thủng vậy, Minh nhìn thấy thì hú hồn lại ngã ra đằng sau.
-Loan laon anh xin lỗi anh xin lỗi em anh anh không như vậy đâu
Minh bò đến khi cảm nhận được cái lưng mình áp phải thứ gì lạnh như tảng băng vậy quay đầu thì cái mặt của những những cái bóng đang dí vào mặt hắn, Minh như hồn muốn nhảy khỏi cái xác này lại la lên một tiếng hét phá nát toàn bộ không gian im lặng này phía trước cái thân thể của Loan đi đến gần nó cũng phát ra tiếng cười rồi nói :
-Hahaha... hahaha ….hahaha sao sợ em sao không sợ, sợ chứ, không, không bộ dạng của em như thế này đều là do anh, không do con tiện nhân kia, không do anh, không, không do cả hai người các ngươi.
Minh nghe xong đầu cúi xuống dập đầu liên tục đập xuống nền đất.
-Anh xin em anh xin em anh xin em anh sai rồi anh sai anh không cố ý.
Cái giọng khàn đặc như bị sặc nước của Loan lại vang lên.
-Khà ...khà... khà không cố ý hay nhỉ, không, không cố ý sao lại không cố ý, tôi biết hai người các ngươi cái lũ tạm nham xúc vật cả ngươi, nữa ngươi lừa ta ngươi không yêu ta khà... khà người chỉ muốn dùng tao như món đồ chơi dùng rồi bỏ khà... khà tưởng ta ngu nguội đến vậy sao .
-Không Loan Loan anh yêu em anh yêu em thật lòng Loan tha lỗi cho anh đi Loan nghe anh nói giải thích không phải như như em nghĩ đâu, anh...anh nguyện cả đời này theo em anh sai rồi.
Minh thừa khóc vừa xin lỗi hai tay chắp lại cầu xin Loan khẩn khoản nhưng câu cuối cũng vừa nói ra khỏi miệng thì vù hai bàn tay của Minh đứt lìa dụng xuống mặt đất máu phụt lên đầu mặt như vòi nước ọc ọc mà phun ra máu bắn lên cái kín cả cái kính của Minh, Minh như bị đơ đi năm giây hai mắt trợn trừng khuôn mặt nhăn nhó không tin vào những gì bản thân vừa nhìn thấy khi hoàn hồn lại thì la lên đau đớn.
-A... a ...a a…. a... a ….tay tay ...tôi ….a ...a ..a... a.
Minh nằm lăn ra đất người co cụm lại hai cánh tay không còn hai bàn tay nữa co vào ngực miệng gào lên từng đợt đau đớn, máu chảy ướt đẫm cái áo chảy thành một vũng máu. Loan miệng há to cười một cách điên loạn nó nhu giải phóng uất hận kìm nén trong lòng, cảm bàn tay của Loan vừa chặt tay của Minh kia thu lại liếm lấy những vết máu còn đọng lại trên bàn tay miệng lại há to cười như muốn rớt cả cái hàm.
-Haha đau hả đau hả đau bằng tao không đau không, đau chứ, đau, đau, đau, đau bằng con tim bị người chơi đùa này không HẢ.
Minh nằm trên đất giãy dụa mắt như sắp bị lòi ra ngoài đau đến tận xương tủy cánh tay cọ vào nhau sương trắng lòi ra khỏi thịt cả mạch máu và gân nó lòi ra lủng lẳng nhễ nhại máu tong tỏng nhỏ xuống đất, Minh cố nhìn ánh mắt đầy uất hận căm hận nhì phía Loan bên ngực trái của Loan thủng một hốc trái tim bị ai đó moi ra Loan lại khò khè lên tiếng:
-Mày nhìn đi, nhìn đi trái tim bị mày chơi, bị mày rày xéo, đúng nó chẳng có gì đúng vậy chăng có gì để xem, chả có gì cả chả có gì. Còn trái tim ngươi có gì mà sao độc ác đến vậy hả hả.
Minh nghe một câu này như án tử cho mình vậy toàn toàn bộ trên người da gà nổi hết lên từng lỗ chân lông giãn nở mồ hôi chảy đầy người cánh tay đau đớn còn chưa kịp băng bó mà mà sắp phải nếm mùi trừng phạt từ Loan, Minh nhìn bộ dạng của Loan cũng biết Loan đã thành thứ quỳ dị gì, Minh đã nghi từ hôm trước, Loan trở nên xa lánh bạn có cảm giác như Loan đã biết chuyện mình qua lại với Trang nhưng dù sao thì biết thì để Loan nói câu chia tay thì Minh chia tay thôi còn nếu không biết thì được qua lại với Loan ấy là lợi cho hắn bắt cá hai tay chơi hai em một lúc nhưng Loan cũng chẳng nói gì với hắn, nhắn tin cũng ít đi trên trường cũng hay gặp mặt nhưng không còn thân mặt nữa Minh đã cố chủ động nhưng cảm giác như Loan không còn thân mật nữa mà Loan mấy ngày đó thần thần bí bí đi đâu không ai biết. Nghe bạn trọ kể lại là mấy ngày đó không thấy Loan về trọ nữa bỏ luôn công việc ở cửa hàng, Minh cũng định âm thầm theo dõi nhưng cứ rảnh là Trang quấn lấy đưa nhau vào khách sạn mà làm cái chuyện abcxyz kia, đến khi sáng nay họp mặt Loan thì hắn có cái cảm giác như Loan không còn là chính Loan nữa mà là con người khác không có sức sống đúng hơn thì là một cái xác nhưng Minh cũng chả nghi ngờ gì người chết thì làm sao có thể đi đi lại lại được mà đến tận bây giờ tình cảm không còn dành cho nhau nữa thì cũng chả cần quan tâm nhau làm gì. Minh định hết đêm nay sẽ chia tay Loan nhưng tình cảnh trước mặt này khiến hắn cũng chẳng thể sống đến ngày mai mà nói câu chia tay .
Loan từ từ bước tới cái chân như dẫm lên bùn tọp tẹp bước miệng há ra một đống răng nhọn, bên bên trong mồm cái lưỡi như con rắn thò ra liến lên tay Loan thưởng thức cái dư vị của máu móng tay theo đó mọc càng ngày càng dài ra cho đến khi dài khoảng chừng hơn ba mươi centimet thì nó ngừng mọc lại. Minh thấy cảnh tượng này thì như muốn phát điên hai cái tay cụt chống xuống đất cái xương lòi ra kạ vào đất đá chông thật ghê tởm đứng thẳng người dậy định chạy thì có những bàn tay túm lấy người, Minh hoảng hồn nhìn lại phía những cánh tay đó thì nhưng cái bóng nó vẫn đứng yên ở đó đầu ngoảnh sang nhìn Minh những cánh tay mọc dài ra túm lấy người Minh từ từ kéo lại Minh la lên thất thanh.
-Buông tao ra buông ra mẹ lũ chó lũ chó .
Minh chống hai canh tay chụt xuống đất xương cắm vào đất thịt trên cánh tay nát bét trộn vào đất nhưng vẫn không ăn thua với những cái bàn tay đang túm lấy người hắn, những cái bóng túm Minh lôi như vậy treo lên trước người đối diện của loan anh thấy vậy cũng biết số phận hắn không thể thoát khỏi đêm nay đằng nào cũng chết nên hắn mở miệng ra nhổ một bãi nước bọt vào mặt của Loan mà chửi.
-Mẹ con tiên nhân, mày như con chó vậy mẹ mày giết tao đi giết đê mày cũng chỉ là con phò cho tao đá miễn phí thôi mày nghĩ mày là ai là con chó cái xúc vật không hờn không kém cha mẹ mày đẻ ra cái thứ cặn bã công cộng như mày mà thôi con chó.
Chưa nói dứt câu thì Minh thấy lồng ngực mình như căng ra máu thẫm đẫm trước ngực cảm giác người bị mất đi một bộ phận cúi xuống thì thấy bàn tay của Loan cắm xuyên qua người hắn túm lấy quả tim giật mạnh một cái lôi quả tim của hắn ra quả tim đỏ ửng nóng hổi cuống tim vẫn nối với người của Minh, Loan giật mạnh một cái mấy cái cuống tim bị đứt máu như vòi nước phụt ra xung quanh, Loan thấy vậy mặt thích thú cười cợt chế giễu Minh, hắn cũng chuẩn bị sẵn cái tinh thần này nên đã đón nhận cái chết mắt định nhắm lại nhưng gần năm phút trôi qua cảm giác như không đúng, không đúng thân thể vẫn cảm nhận được nỗi đau vẫn cảm nhận được ở cái lỗ bị Loan moi tim ra kia gió lạnh vẫn thổi vào bên trong vẫn cảm nhận được phổi dạ dày của mình như muốn lòi ra, Minh mở mắt thì thấy mình vẫn còn sống không đúng hơn là thân thể đã dừng hoạt động nhưng ý thức vẫn còn, Miình mở to mắt lên nhìn Loan là một cảnh tượng đáng sợ Loan cầm lấy quả tim miệng không ngừng oán trách
-Hơ hơ ha ha khà khà khà sao sao sao lòng dạ người như vậy mà trái tim vẫn đỏ nhỉ, đỏ nhỉ một kẻ bạc tình như ngươi trái tim không phải màu đen bất công thế nhỉ, đỏ đen, đen đỏ sao không đỏ, sao không đen
Loan cầm quả tim trên tay đưa lên cao đầu ngẩng lên miệng há ra hết cỡ cái lưỡi thò ra liếm vào cái trên quả tim thưởng thức dư vị bạc tình của quả tim này rồi cái lưỡi quấn chặt lấy quả tim tay thả ra lưỡi đưa nó vào trong miệng từ từ nuốt trái tim xuống bụng của Loan
-Hừm khà khà khà sao tim ngươi đắng vậy, đắng cay, cay đắng đắng lắm người biết không, không khà.. khà...Máu đỏ bên ngoài che đi cái sự cay đắng của trái tim ngươi một lớp vỏ bọc khà... đàn ông là vậy nhưng không sao không sao ta đã có trái tim của người đàn ông rồi khà…. cũng chả sao nữa chả sao nữa đâu..hahahhah.
Minh la lên khi thấy thứ kinh tởm, Loan đang chơi đùa với trái tim của hắn miệng mở ra chửi
-Con chó chết tiệt này mẹ mày, thằng cha mày, lũ chó chết, mẹ chó nhà mày chết đi lũ khốn con cave công cộng