Sự hiện diện của các tia sáng bình minh yếu ớt báo hiệu thời điểm ngày mới bắt đầu
Cách cách cách cách cách
Tiếng gõ của người gác cổng tuần tra , trời vẫn đang tờ mờ tối , trẻ em hay người lớn trong bộ lạc đã thức dậy hết chuẩn bị cho công việc hàng ngày
Thời gian vừa điểm ngay khi có thể làm việc cư dân bộ lạc đều tranh thủ từng giây phút , tận dụng triệt để sức lao động mới có thể sinh tồn ở mảnh đất này
Công việc hằng ngày được phân công rõ ràng có quy luật vận hành không hề hỗn loạn, ai cũng đều phải góp sức vì tập thể chung
Nữ nhân trong bộ lạc lớn hay nhỏ chỉ cần có khả năng làm việc sẽ bị bộ lạc trưng dụng , công việc đầu tiên trong ngày là lấy nước kiếm củi , khu vực có nguồn nước ở xa nên họ phải tập trung lại cùng nhau đi theo đoàn có chiến binh bảo hộ mới đến được nơi lấy nước cùng củi khô , phải lấy đủ số lượng phục vụ cho nhu cầu của bộ lạc , sau đó trở về làm những công việc khác như trồng chọt , thuộc da , chế tạo vật dụng vân vân
Nước và củi rất quan trọng , lửa phải luôn giữ cháy không được dập tắt cả ngày lẫn đêm thuận tiện cho việc lấy ra sử dụng , ban đêm còn có thể xua đuổi dã thú .
Nam nhân sẽ đảm nhiệm việc đi săn nhỏ tuổi sẽ bị bắt đi huấn luyện để trở thành chiến binh
Bộ lạc có khoảng chưa đến một nghìn chiến binh , để trở thành chiến binh cũng rất đơn giản chỉ cần đạt điều kiện bộ lạc đưa ra , khi đã thông qua sẽ trở thành chiến binh chính thức của bộ lạc , được cấp khu vực săn bắt , có thể chọn vợ sinh con
Vì tài nguyên luôn có hạn nên chiến binh cũng có sự phân loại nhất định , người ưu tú sẽ dành được nhiều chỗ tốt hơn một chút , khu vực săn bắn cũng sẽ rộng lớn hơn từ đó có khả năng nuôi nhiều con cái , đây là một vòng tuần hoàn có cơ hội phát triển mạnh càng mạnh
Vừa thức dậy Thu Ninh thử học theo pháp môn của cha hắn dạy " Hừ ! Lần này vẫn không được ! Không giống như cha miêu tả " Thu Ninh chán nản nhớ lại những gì cha nói
Pháp môn cha hắn dạy không phải là bí mật gì , có thể xem như một loại tu luyện chung cả bộ lạc ai ai cũng biết , không phân biệt nam nữ , phụ nữ trong bộ lạc cũng đều tu luyện , theo Thu Ninh tìm hiểu và đối chiếu những thông tin không nhiều lắm từ người cha của hắn , loại tu luyện này không phải tạo ra chân khí nội công thần dị như trong phim ảnh ở kiếp trước đã thấy mà nó giống như một loại tăng cường sức mạnh thể chất , căn cứ theo số liệu mà Thu Ninh tính toán ra thì loại tăng cường này phụ thuộc vào sức mạnh thân thể vốn có vậy nên nam , nữ , trẻ nhỏ sau khi tu luyện có sự khác biệt rất lớn về mặt tăng lên ở mỗi cấp độ , mỗi lần bước vào cấp bậc cao hơn đều là một lần tăng cường dù không tăng đột phá nhưng là tăng cường theo cấp số nhân , cấp bâc càng cao sức mạnh tăng lên sẽ cực kỳ khủng bố . Cha hắn từ chín năm trước là chiến binh cấp hai đến nay vẫn không đột phá tiến thêm bước nữa
Thu Ninh cũng biết chuyện này không thể cưỡng cầu , dục tốc bất đạt huống chi hắn rất mơ hồ về loại tu luyện này chỉ có thể đến đâu hay đến đó mà thôi
" A Lạp Phách ! Chuẩn bị xong chưa " bên ngoài vang đên tiếng một người đàn ông
Người đàn ông gọi A Lạp Phách đi săn tên là Khả Hãn là bạn của nhau từ rất sớm , hai nhà cũng rất thân , trước kia nhiều lần hắn còn xông vào nhà tìm A Lạp Phách , suýt nữa ảnh hưởng đến bí mật của Thu Ninh , sau lần đó Thu Ninh cùng cha hắn thiết kế lại lối vào của căn lều kín cổng cao tường ngăn kẻ khác tự tiện xông vào .
Nên bây giờ hắn chỉ có thể ở bên ngoài gọi vào .
Người này kể ra cũng số khổ , hắn lớn hơn A Lạp Phách hai tuổi , trong nhà có thêm ba miệng ăn những năm nay có thể nói cực kỳ khó khăn , giật gấu vá vai khắp nơi , trời vẫn còn chưa sáng hẳn vào rừng lúc này sẽ rất nguy hiểm nhưng hắn vẫn bất chấp vội vã lên đường
" Hừ hừ ! Tên A Lạp Phách thật tốt số , lão tử đẻ đến hai người con đều là con gái , vậy mà hắn đẻ có một phát lại ra luôn thằng con trai " đợi ở ngoài Khả Hãn không nhịn được lẩm bẩm phát tiết một trận , việc A Lạp Phách sinh con trai khiến hắn ghen tị không thôi
" Ngươi đã ăn gì chưa ? Cầm lấy ăn chút rồi đi " A Lạp Phách đưa cho Khả Hãn một chén canh nóng làm từ xương hầm và thịt vụn kèm theo ít thịt luộc dùng lá cây bọc lại
"Hề hề ! Ngại quá , ngại quá . Ta uống chút canh là được rồi , còn cái này người để lại cho Thu Ninh dùng , nó đã tám tuổi rồi nếu được ăn uống đầy đủ rất nhanh sẽ tiến vào cấp một đấy " thấy có canh Khả Hãn không khách khí nhận lấy chén canh uống cạn đến xương cũng nhai sạch sẽ , còn bọc lá kia thì đẩy trả lại
" Cầm đi ! Khả Hãn quan hệ giữa ta và ngươi đã không cần phải bàn chuyện tình cảm rồi , chỉ là tình cảnh hiện tại chắc ngươi cũng hiểu , một trong hai không may ngã xuống thì hãy giúp đỡ bảo vệ người nhà của đối phương một đường sinh cơ "
" Mới sáng sớm ngươi không nghĩ được chuyện gì tốt đẹp sao , vừa gặp đã nói chuyện sống chết thật xúi quẩy mà , lão tử trước sau gì cũng sống thọ hơn ngươi " dứt khoát cầm lấy bọc thịt cất đi
A Lạp Phách hiểu tên Khả Hãn này để dành đến tối nếu đi săn có thu hoạch thì lấy ra một phần trả lại cho mình còn không sẽ mang về cho vợ con
" Đi thôi ! Lâu lắm rồi ta chưa vật lộn con hung thú nào , hôm nay nhất định đánh chết một con đem về làm một bữa thịt nướng " Phải nói tính cách tên Khả Hãn này thật sự rất vui vẻ lạc quan dù ở trong hoàn cảnh nào tinh thần cũng vẫn nhiệt huyết trào đâng được
Mọi người đều có công việc phải làm nhưng trường hợp của Thu Ninh lại hơi đặc biệt , Cha hắn là hậu nhân của tộc Bố Lặc , người Bái Nhật nắm quyền luôn muốn làm suy yếu hậu nhân tộc ngoại lai để dễ bề chèn ép phục dịch vậy nên Thu Ninh không bị bức ép buộc phải đi huấn luyện mà hắn là con trai nên cũng không cần phải đi theo mẹ làm việc , để tránh nghi ngờ thi thoảng Thu Ninh sẽ xuất hiện ở khu huấn luyện , tập qua qua rồi lẩn mất , dần dần chẳng ai để ý đến việc hắn làm nữa
Buổi chiều Thu Ninh không có việc gì làm , bắt chước theo những đứa trẻ con lang thang vật vờ đi xung quanh bộ lạc ngắm nghía thuận tiện ghi nhớ đường đi ngõ xóm biết đâu có ngày dùng đến , vừa hay tranh thủ nhìn ngắm cuộc sống người dân dò la tin tức từ đó nhìn ra manh mối nào đó đề phòng nếu có biến cố sảy ra , cẩn tắc vô áy náy không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn
Giờ này các chiến binh ra ngoài săn đều chưa trở về , công việc thường ngày của những người dân bình thường không nhiều lắm , chỉ đến đầu giờ chiều thì việc đã vãn , mà nếu không làm việc để quên đi thời gian rất nhanh họ sẽ cảm thấy đói , dạo một vòng Thu Ninh bắt gặp không ít người qua lại , cơn đói dày vò họ như những xác sống vô hồn đi động vậy
Người nơi này phần lớn chỉ quấn một cái váy da hoặc váy cỏ dưới thân , phụ nữ cũng để trần thân trên , con nít thì cởi truồng luôn nhưng tuyệt nhiên rất ít thấy bóng dáng người già ở trong bộ lạc , Thu Ninh cũng đoán được tại sao trong bộ lạc lại vắng bóng người già đến vậy , việc này chẳng can hệ gì với hắn , bản thân còn lo chưa xong hơi đâu đi quản việc người khác đây
Vì sinh sống ở địa thế cao , núi đá không có cỏ cây che chắn , chỉ cần một cơn gió mạnh những căn lều được dựng sơ sài bằng gỗ và da thú mỏng manh kia sẽ hỏng hóc nên người ở đây xây dựng hàng rào bằng gỗ vây kín xung quanh chắn gió tạo thành khu tập trung rồi mới căng lều ở bên trong sinh sống
Ở trên cao đều là những người có vị trí lớn trong tộc , xuống dưới là khu vực tập trung của nhiều chiến binh sinh sống , sau cùng là một nhóm người lang thang tạm bợ , họ là người nhà của gia đình cha , con chiến binh bị chết hoặc tàn tật, bộ lạc sẽ thu hồi lại nơi ở đẩy xuống phía dưới , số phận của họ cực kỳ bi thảm , bộ lạc chỉ phát thức ăn cho những người có tác dụng đủ để họ cầm cự
Những người nhà của chiến binh đã mất hoặc tàn tật kia nếu là nữ nhân thì sẽ chờ đến khi được chiến binh mới thăng cấp lựa chọn làm vợ sau đó thành lập hộ gia đình được cấp chỗ ở mới , nếu là nam hài thì ítsẽ nuôi lớn để trở thành chiến binh đời sau thay máu mới cho bộ lạc
Lang thang một lúc lâu Thu Ninh đi đến một khoảng sân rộng, bình thường nơi này sẽ hay tổ chức một số hoạt động , sự kiện nào đó ngoài ra cũng không để làm gì nhưng trong suy nghĩ của Thu Ninh nó là khu vực ngăn cách giữ hai tầng lớp quý tộc và nô lệ vậy , qua khoảng sân này là đến nơi ở của tộc trưởng những người nắm quyền của bộ lạc chỗ đó không phải nơi Thu Ninh có thể đến
Đang lúc quay lại thì bắt gặp đoàn người từ dưới đi lên , Thu Ninh muốn tránh mặt đám người này nhưng bị gọi lại
" Nhóc con nhà ai sao không đi tập luyện lại lang thang rình rập ở đây hả "
Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu thể hình cực kỳ to béo như một con linh trưởng chính là tộc trưởng Nguyên Chiến của bộ lạc đi cùng có cả lão Tư Tế quái dị và vài tên chiến binh khác đang cầm dưa , bọn họ vừa từ ruộng dưa dưới chân núi đi lên
Vội vàng quỳ xuống úp mặt để đám người này không nhìn thấy , Thu Ninh lắp bắp trả lời mong đám người này mau chóng rời đi
" Thưa tộc trưởng con tên Thu Ninh , cha con tên là A Lạp Phách "
Nghe thấy Thu Ninh báo ra tên cha hắn trừ tộc trưởng đám người ở đây tỏ ra thành kiến đặc biệt lão tư tế , bọn họ không biết ai là A Lạp Phách mà chỉ để ý đến cách phát âm mà thôi
" Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, đứng lên cho ta xem . Đáng lẽ giờ này phải tập luyện chứ , tập luyện tốt có thể sớm ngày trở thành chiến binh " không hiểu sao Nguyên Chiến hắn thấy tên nhóc này rất kỳ lạ nhưng không rõ lạ ở điểm nào
Thu Ninh buộc phải đứng lên trả lời " Thưa tộc trưởng con ... con tám tuổi , tại đói quá nên không có sức tập luyện " hắn cũng không dám nói dối tuổi tác , ai cũng đều đeo vòng tuổi , mỗi năm đều phải báo danh xâu những viên đá nhỏ lên để đánh dấu tuổi tác
Khi đứa ngóc này đứng thẳng dậy Nguyên Chiến hiểu vì sao lại kỳ lạ rồi
" Thằng nhóc này cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh nhìn qua có thể so với những đứa trẻ mười tuổi dinh dưỡng đầy đủ , đặc biệt nhất là dù trên mặt dính không ít vết bẩn bụi bặm lem luốc nhưng làn da hoàn hảo căng mịn khác xa so với những đứa trẻ khác cáu bẩn thô ráp "
Nguyên Chiến híp mắt đánh giá khiến Thu Ninh tim đập bình bịch đổ mồ hôi lạnh
" Mới tám tuổi ư , với thể trạng này chẳng mấy chốc ngươi sẽ trở thành chiến binh đấy , cha ngươi nuôi dạy ngươi không tệ thì phải "
Lời vừa ra khiến ánh nhìn cả đám người này đều tập trung lên người Thu Ninh
" Thật nguy hiểm ! có khả năng là lão ta nhìn ra rồi , đúng là giấy không bọc được lửa , trước sau gì cũng lộ , không thể để lão chiếm quyền chủ động được phải tìm cách đuổi lão đi "
Thu Ninh là người hiện đại cực kỳ để ý ngoại hình sao có thể để giống những đứa trẻ kia bẩn thỉu ngày qua ngày khiến da dẻ xấu xí được , biết điểm này mỗi khi ra ngoài Thu Ninh đều cố che giấu tránh tiếp xúc với người khác
" Vâng cha mẹ rất thương con , mẹ nói muốn con trở thành chiến binh mạnh mẽ giống như cha , cha lại bảo muốn con trở thành chiến binh mạnh mẽ như tộc trưởng ngài , rốt cuộc ngài mạnh cỡ nào " Thu Ninh ngây thơ hỏi đẩy nghi vấn về phía lão
" Nhóc con hỗn láo , dám vô lễ với tộc trưởng " lão tư tế rất không vừa mắt với thằng nhóc này một hậu nhân của tộc Bố Lặc lại nuôi ra được đứa trẻ khoẻ mạnh như này
" Haha , nó chỉ là một thằng nhóc mà thôi không cần phải tức giận như thế chứ ngài tư tế đại nhân " một kẻ có lẽ địa vị không thấp mới dám châm chọc lại lão tư tế
Tên nhóc này khiến Nguyên Chiến có một cảm giác không nói lên lời
" Ta đã già cũng không mạnh như cha ngươi nói , nhưng ta biết ngoài kia rất nhiều bộ lạc mạnh hơn chúng ta , nam nhân của bộ lạc chúng ta yếu đuối rất nhanh sẽ bị chúng ăn thịt uống máu còn nếu ... "
Cười gằn một tiếng Nguyên Chiến nói tiếp
" Nam nhân bộ lạc chúng ta mạnh hơn thì sẽ biến chúng thành nô lệ , ngươi có muốn trở lên mạnh mẽ để nô lệ đám người kia phục vụ cho mình ? "
Thu Ninh cũng mặc kệ giả ngu không trả lời câu hỏi , ngộ nhỡ càng trả lời vấn đề càng đi xa hơn
" Cầm lấy đi dưa ngọt lắm , ngươi trở nên mạnh mẽ thì luôn có dưa để ăn đấy "
Nguyên Chiến lấy một quả dưa từ kẻ bên cạnh bẻ đôi đưa cho Thu Ninh lại nhìn kỹ hắn một lần sau đó cùng đám người rời đi