Trên bầu trời những áng mây thưa thớt mỏng manh tựa như làn khói trắng mờ ảo , ánh nắng đầu thu dịu dàng lan toả dù có dùng ánh mắt nhìn thẳng trực tiếp vào mặt trời cũng không thấy chói chang . Thiên không rộng lớn bao la mà sạch sẽ như được ai đó phủi đi hết bụi bặm
Phía dưới là hàng cây cổ thụ to lớn mọc san sát nhau trải dài tăm tắp không thấy điểm cuối , từng cành cây ngọn cỏ rung rinh theo gió nhẹ nhàng
Giữa bao la đất trời xuất hiện một điểm đen nho nhỏ , quang cảnh đẹp đẽ , ý cảnh hùng vĩ mà tráng lệ , điểm đen kia như nét bút cuối cùng thổi hồn cho bức tranh khiến nó càng thêm sinh động và có thần , vẽ rồng điểm mắt chính là miêu tả cảnh sắc lúc này đây
Buồn cười là điểm đen nho nhỏ đó lại chỉ là một cậu bé đứng trên vách núi ngắm nhìn trời cao , cảnh đẹp thiên không chỉ để cho cậu bé thưởng thức
" Haizzz .... Cảnh đẹp biết bao , thiên đia rộng lớn biết bao mà sao lại tàn khốc đến vậy " cậu bé thở dài cảm thán
Một đứa bé lại có thể cảm thán trước thiên địa vậy thì quá kỳ quái rồi . Đứa bé đó là đứa bé năm nào được sinh ra vào ngày trời mưa hôm đó .
" Cũng đã đến đây được tám năm rồi ! Không biết kiếp trước bản thân làm nên tội nghiệp gì mà ông trời cho ta sống lại ở thế giới quỷ quái này nhỉ ? " Đứng trên vách núi đứa bé nhìn thiên không mà bồi hồi ngẫm nghĩ hồi tưởng lại chuyện cũ đã qua
Kiếp trước hắn tên Hoàng Vũ chỉ là người bình thường không có gì đặc biệt , hắn làm trong quân đội vì nhà nghèo , cũng không có quan hệ nên phải phấn đấu nhiều hơn một chút đến khi hơn bốn mươi tuổi mới có chút sự nghiệp , tiền bạc . Cứ ngỡ có thể cưới vợ sinh con ổn định cuộc sống nhưng lại phát hiện bản thân mắc bệnh ung thư , căn bệnh đã di căn chính là hết thuốc chữa chỉ có thể chờ chết nữa thôi , kiệt quệ , buồn khổ đủ các loại cảm xúc tiêu cực bủa vây , trước khi chết hắn đã nghĩ thông suốt quyết định làm một chuyến du lịch cuối cùng để tận hưởng chút thời gian còn sót lại của cuộc đời . Lần cuối đó hắn mang theo cơ thể đau đớn cùng với dây truyền nước và bình oxy cũng ở giữa đất trời cứ thế trút hơi thở cuối cùng !
Kiếp này sống lại một cách thần kỳ mang một cái tên cực kỳ nhã nhặn Thu Ninh , cái tên này cũng là dùng cách phát âm của tộc Bái Nhật . Đột nhiên từ đăng sau một âm thanh vang lên kéo Thu Ninh trở về hiện tại
" Thu Ninh con lại lên đây một mình ! Con có biết làm vậy sẽ nguy hiểm lắm không ? Nghe mẹ đừng một mình lên đây nữa " Thảo Đinh nhẹ nhàng trách mắng , cô thật sự rất lo lắng , thời gian này hết sức nhạy cảm lỡ như ... Vừa nghĩ đến đã không khống chế được cảm xúc ánh mắt đỏ hoen cô cũng không dám nghĩ tiếp nữa ... muốn ôm lấy thằng bé giải toả nỗi lòng lại bị nó tránh né
Dẫu sao Thu Ninh sống hai đời tính ra sống đủ năm mươi tuổi đời rồi làm sao không hiểu lời mẹ hắn nói chứ , biết rằng hai người rất yêu thương lo lắng cũng dành tất cả những thứ tốt nhất cho mình nhưng dẫu vậy hắn vẫn không thể thích ứng thân phận mới này được , chính xác hơn là do sự khác biệt hoàn cảnh quá lớn , chỉ muốn tìm một nơi thả lỏng tâm trạng thôi nếu không hắn sẽ hỏng mất .
" Hừ ! Thật sự bị nguy hiểm gì đó cũng tốt , chết quách đi đỡ khổ , ta cũng đã chết trong đau đớn một lần rồi , chỉ là nếu chết đi thật có chút đáng tiếc " hung hăng suy nghĩ Thu Ninh bỏ ngoài tai những lời nhắc nhở của mẹ hắn
Thu Ninh đã đến đây được tám năm từ khi mới sinh , mang hình hài của một đứa bé trải nghiệm cuộc sống như một kẻ nguyên thủy thời cổ đại vậy , kiếp trước dù cũng vất vả ngược xuôi nhưng đó là nền văn minh hiện đại , kẻ nào mang ý thức của người trưởng thành mà bị đưa về thế giới này sống đều sẽ giống như hắn cảm thấy nhân sinh quan từng bước vặn vẹo .
Lý do khiến Thu Ninh bài xích toàn bộ người xung quanh quả thật quá nhiều muốn liệt kê toàn bộ có thể phải viết thành một cuốn sách tiểu thuyết mới đủ , con người ở đây vài năm không tắm là chuyện hết sức bình thường , chấy rận còn muốn nhiều hơn cả tóc chỉ nhìn lướt qua thôi cũng tê dại cả da đầu , trẻ em đã đành đây nam nữ trưởng thành ngoài lúc trời lạnh giá thì đều mặc ít nhất có thể , đã thế khi nói chuyện thường có động tác đưa tay gãi gãi chẳng cần che đậy , đó chỉ là một phần rất nhỏ còn nhiều thứ khủng khiếp hơn rất nhiều
Hạ bước chân tránh né những vật dơ bẩn trải dài trên nền đất đá cùng mẹ hắn trở về căn lều nhỏ nơi sinh sống
" Thu Ninh ! Con nên đến khu vực tập trung rèn luyện cùng với mọi người , mới sớm trở thành chiến binh mạnh mẽ như cha con vậy "
Thấy cả quãng đường trầm mặc Thảo Đinh lên tiếng hoặc có thể cô đang cố tiếp xúc với con mình mà thôi , nếu không hỏi han thì thằng bé sẽ im re chẳng nói câu nào , nó không hề nghịch ngợm như những đứa trẻ khác trái lại không những hiểu chuyện mà còn cực kỳ thông minh lanh lợi chẳng cần dạy bảo thậm trí nó còn chỉ cho hai vợ chồng rất nhiều thứ , việc con cái thông minh đáng ra là chuyện tốt nhưng nó lại luôn bảo trì khoảng cách với người xung quanh kể cả người mẹ như cô , khiến cô rất buồn tủi
" Mẹ không cần lo đâu ! Con tự có biện pháp của mình , con vẫn khoẻ mạnh đó thôi "
" Hừ !" Thu Ninh hắn cũng rất thèm khát có thể trở thành chiến binh chứ , có được sức mạnh thì mới có thể nắm giữ vận mệnh trong tay , có lẽ đây là điều chờ mong duy nhất cũng là động lực thôi thúc cố gắng kiên trì cho đến hôm nay , nhưng tập luyện theo cách của đám người này không phi lao ném đá thì lại nâng vật nặng hoặc vật lộn gì gì đó hoàn toàn chỉ là tập luyện thể chất mà thôi cách tập luyện như vậy đều tập luyện dồn vào phần thân trên không phải hiệu quả hắn muốn , với lại lúc này cơ thể còn chưa phát dục tập như vậy ảnh hưởng lớn đến sau này vậy nên hắn thà tự tập luyện một mình còn hơn, trước kia Thu Ninh cũng từng là một quân nhân có chút am hiểu chiến đấu cộng thêm sống đến nửa đời người rồi thấy qua rất nhiều kiến thức này nọ từ kiếp trước đấy dù là cưỡi ngựa xem hoa nhưng đến khi bị rơi vào hoàn cảnh này cũng có những suy nghĩ riêng tính toán cho bản thân
Lúc bé xíu ngay khi có khả năng hoạt động làm một số việc thì chuyện đầu tiên thì hắn làm đó là giải quyết vấn đề lương thực , gần như toàn bộ lương thực của gia đình đều trông chờ cha hắn A Lạp Phách đi săn kiếm về mà việc đi săn không phải ngày nào cũng thuận lợi có thể không đến mức sẽ chết đói nhưng cơ thể này đang phát triển cần dinh dưỡng a , nếu không gâỳ yếu suy dinh dưỡng từ khi còn nhỏ lớn lên rất khó bổ khuyết ảnh hưởng trực tiếp đến chiến lực phát triển sau này
Cả ngày rảnh rỗi tìm đủ cách trồng chọt mấy thứ rau củ hoa màu ăn được mà cha hắn A Lạp Phách mamg về , lấy đất ở dưới chân núi cho vào trong những thùng gỗ , xô chậu để trồng chọt những thứ này cũng là cha hắn chế tạo theo yêu cầu của hắn mày mò đủ thứ nhưng mấy cái rau củ quả gì gì đó phát triển quá chậm vài tháng mới mọc ra vài củ chưa bằng nắm tay bé xíu của hắn nhưng cũng gọi là có chút thu nhập chỉ hơi tốn điện tích một chút làm hắn phải dọn dẹp hết những thứ linh tinh ở trong cái lều này
Một lần vô tình A Lạp Phách cha hắn đem về một chùm quả , quả này giống một loại quả có nước ở thế giới cũ nơi Thu Ninh sống khác ở chỗ nó to hơn nhiều cũng nhiều thịt và nước hơn . Sau khi nhìn thấy loại quả nàyThu Ninh nhớ đên một loại côn trùng hay sống ở trong một loại cây , đột nhiên hắn nảy ra một ý tưởng nhờ cha hắn tìm trong thân cây đó có những con côn trùng mà hắn nghĩ không , hôm sau thật sự cha hắn đem về một đống lớn những con sâu béo trắng trắng bằng ngón chân cái , làm Thu Ninh hoảng sợ , hắn buộc phải cảnh tỉnh cha hắn lần sau âm thầm lén lút giấu một vài con mang về để thử tìm cách nuôi cuối cùng sau nhiều ngày mất sức chín trâu hai hổ nghiên cứu thử nghiệm vòng đời của những con sâu nhộng này , tìm ra loại thức ăn phù hợp cho chúng mới nuôi ra được , sau khi thấy con trai nuôi được không ít những con sâu mật này A Lạp Phách định chia sẻ cho mọi người , lại bị con trai hắn cảnh tỉnh lần nữa mới khiếp sợ từ bỏ ý định , nếu phương pháp này phổ biến vậy tộc nhân Bố Lặc sẽ chết rất nhanh so với hiện tại
Những năm gần đây hậu nhân của tộc Bố Lặc khi xưa càng ngày bị chèn ép cực kỳ thê thảm buộc Thu Ninh phải chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất , những gì hắn làm được đều nhờ cậy cha mẹ giúp , nội ứng ngoại hợp tránh né anh mắt kẻ khác , khiến bọn họ không ít lần kinh hãi thậm trí khiếp sợ trước sự hiểu biết của con trai mình , một đứa trẻ tám tuổi đã biết bày mưu tính kế là khái niệm gì , họ cũng học cách che giấu nếu những bí mật này không may lộ ra vậy thì cả nhà họ sẽ gặp nguy hiểm
Cùng mẹ về đến nhà Thu Ninh lấy ra vài con sâu trăng trắng béo mập bỏ vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống " hương vị thật béo ngậy , đỡ hơn những thứ khác mà ta ăn rất nhiều nhưng ngày nào cũng ăn lại có chút ngán nếu như có thể đi săn và tìm một số gia vị sau đó tự mình chế biến . Aaaa! thật chờ mong a ... " vừa nhai Thu Ninh vừa hoài niệm đến những món ăn đặc sắc ở kiếp trước
Thu Ninh nuôi ra được con sâu nhộng này không hề dễ dàng một ngày của hắn trừ lúc tự tập luyện còn lại sẽ mày mò nuôi mấy con côn trùng này sản lượng tương đối khả quan giảm thiểu một phần gánh nặng lương thực cho gia đình cũng như cung cấp dinh dưỡng đầy đủ để cơ thể phát triển tốt , việc này cực kỳ quan trọng ảnh hưởng đến tương lai .
Ăn xong Thu Ninh bắt đầu hoạt động cơ thể , tập một số động tác thể dục ngực , bụng , vai , đứng tấn , hít xà v.v sau khi xong xuôi , nghỉ ngơi chốc lát thì bắt đầu đánh quyền , múa cước mặc dù chẳng ra hình dáng gì nhưng Thu Ninh tập rất chuyên chú không hề qua loa bỏ sót bất cứ bước nào , đây là hắn tự nghĩ ra cơ thể hiện tại không cần tập quá sức nhưng phải đồng đều các nhóm cơ bắp sau khi tập cơ bắp thì luyện quyền cước tăng cường phối hợp của nhiều nhóm cơ kết hợp luyện tập cách phát lực vân vân . một ngày Thu Ninh tập ba lần lúc sáng sớm , buổi chiều và tối trước khi ngủ và đều lén lút tập luyện , nhiều hoạt động thiêu đốt năng lượng như vậy tính ra những con sâu mập này dùng cho hắn đã không còn thừa lại bao nhiêu , không gian trong căn lều cũng không thể mở rộng thêm để nuôi được , quá gây sự chú ý , tạo thành nguy hiểm không đáng có
" Hừ ! Cơ thể mình có lẽ mạnh hơn những đứa trẻ khác không ít , cha ta nói trước kia ông ấy đến tận khi mười tuổi mới bước vào cấp bậc đầu tiên , chẳng lẽ phải chờ đến khi mười tuổi thật sao ? Không biết tương lai phải đi tiếp như nào đây ! "