" Nè Nè , Ôiiii ! Tỉnh tỉnh lại , nè ! Ôiii !!!"
Lá hoàng Nam đang mơ mơ màng màng ngủ say , một âm thanh ma mị từ vực thẳm sâu xa truyền đến , thỉnh thoảng chui vào đầu hắn , kèm theo cơ thể bị lay động , theo phản ứng tự nhiên , hắn nghiêng người qua bên khác tiếp tục ngủ .
"Nè Nè... Bạn đừng ngủ nửa...! Nè Nè... Bạn có nghe không .!"
Nhìn phía dưới đất một người đang nằm ngủ say , Nguyễn Thiên Kim Quyên hết sức lo lắng kèm chút sợ hãi nhìn xung quanh , cô gái nhỏ ngồi nhích lại tiếp tục nhỏ giọng gọi người đang nằm dưới đất dậy .
Lúc này sâu trong ý thức , nơi tăm tối không có ánh sáng , Lá Hoàng Nam cuộn người nằm ngủ say ngon giấc , những âm thanh nhỏ xíu như có ma lực chui vào tìm tới hắn , kèm theo cơ thể bị lay động đung đưa , ý thức càng lúc càng rõ ràng .
Hắn hết sức khó chịu , không muốn nghe lấy âm thanh lạ , dùng 2 tay che đi lỗ tai , đáng tiếc từ khi hắn nghe được , âm chỉ có càng lớn , cơ thể lại cảm giác càng rõ .
Nghe giọng nhỏ nhẹ có phần chút sợ hãi , bên ngoài kèm theo bị rung lắc , Lá Hoàng Nam tò mò quyết định không giả bộ ngủ , từ từ mở mắt ra .
Đập vào mắt là một nơi xa lạ , cây cối sum suê , đất ruộng mênh mông , ruộng lúa bao la ,nhưng đáng tiếc bị sâu bọ ăn rất nhiều .
Chỉ vừa liếc mắt nhìn , hắn chắc 100% lúa này 1 công 300kg bảo hắn ăn đất hắn cũng ăn , với 1 đứa không biết gì về lúa mà nghĩ vậy , thì có thể biết lúa ở đây có bao nhiêu tệ hại .
Thu hồi tầm mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh , 'Ồ ' xinh đẹp ! Mặt xinh , Môi đỏ , má hồng thân hình chữ S , bóng hình thật xinh , cô gái đang ngồi một bên nhìn hết sức dễ thương , đã thế còn toát ra sự lo lắng làm cho người khác muốn ôm vào lòng bảo vệ .
"Sao vậy , ở đây là đâu , cô là ai ."
Lá Hoàng Nam tò mò hỏi .
"Không biết , mình cũng mới thức dậy hơn 10 phút , bạn ! Bạn có biết đây là đâu không ."
Nguyễn Thiên Kim Quyên lắc đầu nói nhỏ , cô gái nhỏ có chút sợ nhìn xung quanh , không nhịn được nhích lại gần thêm bạn trai kế bên .
Hắn không tiếp tục hỏi , mà nhìn bằng tầm hình nhiệt quan sát môi trường xung quanh , thật bất ngờ , động vật xung quanh nhiều gấp 2~3 lần nơi hắn ở .
Cách 1~2 cây số là dòng sông , nói thật hắn có chút không hiểu , sông cách xa như vậy lúa dưới đồng có thể phát triển được thật hay , hắn còn nhìn thế được một con kênh đang được đào 1~200m .
Nghĩ nghĩ chắc dùng để dẫn nước , lắc đầu vứt suy nghĩ lung tung ra khỏi , nhìn cô gái kế bên hắn có chút không biết làm sao .
Đang trong lúc 4 mắt nhìn nhau , đột nhiên hắn phát hiện sau lưng cô gái xuất hiện 1 nhiệt độ khác thường , nhìn xuyên qua bất ngờ , một đứa con trai cở 7~8 tuổi nằm trên đất .
Lá Hoàng Nam đưa 2 tay chụp cô gái kéo về phía ngực mình , cảnh giác nhìn cơ thể lạ .
"Áaaa.. G'gì vậy , bạn dê xồm buông ra , Buông ra !!!"
Đột nhiên bị bạn lạ ôm , Nguyễn Thiên Kim Quyên hoảng hốt ,cố gắng dùng sức gỡ cánh tay đang ôm mình ra khỏi , nhưng không thể .
Bổng nhiên quay đầu chính là há miệng cắn , dùng sức bú sữa mẹ nghiến răng , cắn chặt miếng thịt trong miệng, vừa cắn vừa bi phẫn suy nghĩ lấy kết cuộc của mình sau này .
"Aaaa , Mày là chó à , buông ra , Đauuuuu quá..... ! Ê con nhỏ kia nhả ra , buông ra ."
Nghe tiếng hét thảm , Nguyễn Thiên Kim Quyên hết sức đắc ý trong lòng , 'cho ngươi dê xồm , ta cắn chết ngươi '.
Đang hăng say cắn đột nhiên cô thấy có chút mùi vị sắt , kèm theo ẩm ướt nước trong miệng hơi nhiều , có chút lạ lạ , đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra nhìn xem .
Vừa nhìn liền thấy cái vết cắn , nơi đó hiện tại máu chảy ghê gớm luôn , như nước tràn bờ đê vậy , đột nhiên mở mắt gặp cảnh này cô gái nhỏ sửng sốt quên luôn cách cắn .
" Ngươi , con điên , Aaaaa Đau quá !!!"
Lá Hoàng Nam đau hết ra nước mắt , giơ tay chính là cái tát vô đầu con nhỏ trước mặt một cái , đứng lên chạy ra mấy mét , dùng tay chụp lên vai che lại vết thương .
Cảm giác thiêu đốt đau đớn từ vết thương , lan tỏa ra kích thích lấy dây thần kinh trong đầu hắn .
Nhìn về cô gái nhỏ hắn muốn tán thêm một cái , nhưng đôi mắt kia kèm những giọt nước mắt .
Lá Hoàng Nam có chút xuống tay không được, đành quay đầu đi chổ khác , đôi mắt liếc láo tìm kiếm .
Nghe tiếng khóc càng lúc càng lớn , có chút hoảng hắn không biết làm sau , nhìn xem cái đứa đang nằm dưới đất , đôi mắt như tìm được mục tiêu .
" Ê , nín đi , tại thằng quỷ này nó xuất hiện đột ngột , làm tao giật mình mới kéo mày ra sao , chứ tao có làm gì khác đâu ."
Vừa nói vừa đi lại gần Nguyễn Thiên Kim Quyên , thấy con nhỏ nhìn mình , liền chỉ bên dưới đất , một thằng lạ hoắc nằm trên đất .
"Hức... nó .. hức.... là ai vậy ."
Đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn , giọng nói nghẹn ngào hoang mang hỏi.
"Không biết , tao cũng mới thấy , mà mày là chó à , cắn tao chảy máu rồi này ."
Nhìn tình huống này , Lá Hoàng Nam có chút nhức cả trứng .
Cảm giác cơn đau yếu bớt , nhìn lại thở phào một hơi , vết thương đã ngưng chảy máu .
'Ọt ọt ọt '
Sờ sờ cái bụng , quay sang nhìn con nhỏ dưới chân hỏi .
"Hức... Ê ! đói không !."
Cô gái nhỏ dùng tay áo lau nước mắt , nghe vậy đơ ra , nhớ lại thì từ sáng giờ không chút gì bỏ bụng .
Nguyên Thiên kim Quyên nhỏ tiếng lầm bầm .
"Có , sáng giờ có miếng gì bỏ bụng đâu ."
"Có không ?"
"Có !
- ở đây có gì ăn sau ."
Nói xong đứng lên nhìn ngó nghiêng , cảnh vật xung quanh toàn cây là cây , Cô có chút không hiểu hỏi .
Nghe vậy Lá Hoàng Nam sững sờ , sờ sờ cái đầu nhìn xem , chuột , rắn , cá phân bố xung quanh , lại nhìn về Nguyên Thiên kim Quyên , ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới làm cô đờ ra .
đột nhiên giật mình , dùng tay che cơ thể mình lớn tiếng , ánh mắt hung ác nhìn thằng khó ưa trước mặt.
"Biến thái , nhìn cái gì ."
'Nhìn cô gái nhỏ này đồ đẹp , tay chân sạch bóng , không biết có dám ăn mấy thứ xung quanh đây không nhỉ .'
Đầu Lá Hoàng Nam tự động bỏ qua câu nói trên , có chút không xác định , nhìn Nguyễn Thiên kim Quyên nghiêm túc hỏi .
"Ê , mày ăn được mấy con chuột đồng hay rắn không ."
'Đồ dê xồm , đồ biến thái , đồ mắc dịch , đồ khó ưa...'
Đang suy nghĩ thêm câu chửi , Nguyên Thiên Kim Quyên ngẩn người nhìn về Lá Hoàng Nam , cô có chút không hiểu tên này nghĩ gì , ánh mắt từ hung tợn chuyển sang nhìn như thấy thằng đần .
Nhìn hắn ngu ngơ như thế , ánh mắt cô lóe lên ánh sáng , một ý tưởng xuất hiện trong đầu , ánh mắt híp lại cười tươi trả lời .
"Biết , nhưng mà tui không biết làm , mà này đừng có mở miệng là mày mày tao tao , tôi có tên đàng hoàng đấy , Kêu tôi là Quyên hay Nguyễn Thiên Kim Quyên cũng được ."
Nhìn thấy hắn không nói gì chỉ gật đầu quay đi , cô gái nhỏ có chút hụt hẫng đi theo sau.
'Có chút khó hiểu , sao nó có thể thay đổi nhanh như thế nhỉ , một lúc buồn , một lúc vui , còn khóc nửa , thật kì lạ .'
Lá Hoàng Nam vừa đi vừa suy nghĩ linh ta linh tinh .
"Mà nè , ngươi tên gì ."
"Lá Hoàng Nam "
Nghe thấy câu hỏi hắn liền trả lời , một bên vừa đi vừa quan sát tìm kiếm .
Dọc theo con đường đầy cây bụi , nhìn xem trong mấy bụi cây , đi một hồi 1 200m , Lá Hoàng Nam khựng lại nhìn lên cây Trâm .
"Ui da , sao ngươi dừng lại mà nói nói ."
Sờ sờ lên cái mũi đụng vào người hắn , Nguyễn Thiên kim Quyên khó chịu lên tiếng , thấy hắn không trả lời , cô ngước lên nhìn theo ánh mắt ấy .
Đập vô mắt một cây Trâm mọc xen lẫn trong hàng cây , những trái trâm tím đen nằm trên nhánh , đôi mắt cô gái như thể phát sáng , nhảy cởn lên hí ha hí hứng quay sang không kịp chờ đợi lên tiếng .
"Ê Nam , leo lên hái đi ."
"Ê , này sao đứng im vậy , thấy đồ ăn rồi bị ngốc luôn rồi à , Nè !! NÈ!!!!"
Đáp lại lời Quyên là im lặng , cô hết sức nỗi nóng dùng tay lắc lắc vai Lá Hoàng Nam .
"Hả ?"
Giật mình , quay qua hỏi .
Nguyễn Thiên kim Quyên đầy đầu chấm hỏi nhìn , bốn mắt nhìn nhau tô lên bầu không khí xấu hổ .
"Quyên , mày nói gì , tao vừa suy nghĩ linh tinh không để ý ."
Trước tiên người không chịu được là Lá Hoàng Nam , cậu trai trẻ lần đầu mới gần đây mới tiếp xúc với phái nữ không chịu được ánh mắt đầy thu hút đấy , ngượng ngùng quay sang nhìn cây Trâm hỏi .
"TÔI KIÊU ÔNG LEO LÊN CÂY BẺ TRÁI CÂY XUỐNG ĂN , ÔNG CÓ BỊ NGỐC KHÔNG !"
Sau một hơi dài đọc to rõ câu trả lời cho tên đần kế bên nghe xong , cô gái bó tay rồi , vuốt vuốt lấy 2 bên đầu của mình , có chút không hứng thú nói chuyện .
Nói chuyện với tên đần , như thể không cùng tầng số radio trò chuyện vậy .
"Ờ !"
Nhìn các nhánh cây gần nhau đều đều , thấy có vẻ dễ ăn , Lá Hoàng Nam trả lời xong di chuyển lại thân cây bắt đầu leo lên .
May mà nó không to , 2 tay ôm qua dư một khoảng cách , khó khăn lắm mới leo lên được nhánh cây to đầu tiên, ngồi nghĩ ngơi một lúc , nhìn xem từ nhánh này cách mặt đất có hơn 1m mấy gần 2m , không nghĩ tới leo có chút mà mệt như chó .
"Nè ! Ông leo từ từ thôi ."
Nguyễn Thiên kim Quyên lo lắng nhìn Lá Hoàng Nam lớn tiếng gọi .
"Biết , chuẩn bị lượm nè ."
Nói xong đứng lên ôm nhánh cây khác vươn tay bẻ một chùm , không kịp chờ đợi há miệng ngậm một trái ăn .
Cảm nhận đầu tiên là ngọt , tươi , thỏa mãn , lại ăn thêm một trái nửa mới cầm chùm trâm còn 3 trái , nhìn xuống gốc cây lớn tiếng kêu .
"Ê ! Quyên , chụp nè ."
"Được , ăn ngon không vậy ."
Chụp được chùm trâm , Nguyễn Thiên kim Quyên nhìn xem trái nào trái nấy to bằng trái nhãn , có chút hiếu kì ngước lên hỏi .
"Ăn đi rồi biết ."
Nghe giọng nói có phần không đáng tin , Quyên có chút không xác định nhìn chùm trâm trong tay , nhưng chưa đợi suy nghĩ ăn hay không thì cơn đói lại còn cào trong bụng , không nghĩ nửa hái 1 trái cho vào miệng .
"Wow ! Thật ngon . Ngọt ngọt một chút vị chát lưỡi nhẹ , ăn thật thích , Nam hái nửa đi ông ."
Mở to đôi mắt kinh ngạc , cảm nhận mùi vị thơm ngon từ trong miệng , nhịn không được ăn hái trái nữa xác nhận , cảm giác thật tốt , nhìn chỉ còn cái chùm không , Nguyễn Thiên Kim Quyên hào hứng kêu to .
Nở nụ cười nhìn cô gái bên dưới thúc giục , hắn không nói gì lại hái 1 chùm trái tốt nhất xung quanh thả xuống .
Xác nhận đã chụp được , Lá Hoàng Nam cũng hái cho mình một chùm ngồi trên cây ăn .
...
Gần 30 phút sau , Quốc một cậu trai trẻ đang nằm trên đất từ từ mở mắt ra tỉnh dậy , đập vào mắt là khung cảnh xa lạ , Quốc có chút tò mò không biết tại sao mình ở đây , đang định di chuyển đột nhiên 2 âm thanh xa lạ vang lên , cậu không nhịn được tò mò quay sang tìm nơi phát ra .
"Ê , Nam tui ăn no quá , có chút khác nước làm sao giờ ."
" nhịn đi , chút đi kiếm nước sau , tui biết chỗ mà cách nơi này hơi xa ."
"Mà này , không biết cái đứa xuất hiện ở chổ cũ tỉnh chưa nhỉ ."
Cầm trên tay một bọc to , Nguyễn Thiên kim Quyên tò mò hỏi.
"Ai biết đâu , mà cầm cẩn thận đấy , đó là đồ ăn của 2 chúng ta đó ."
Nhìn nó hẫy hẫy đung đưa cái áo , Lá Hoàng Nam không nhịn được nhắc nhở .
"Biết biết ."
"Biết mà vẩn làm , không muốn cầm thì đưa đây ."
Coi cái tướng đi với cái giọng , hắn có chút căm tức muốn đưa tay lấy cái túi .
" Haha , làm gì cái túi này của tui , chỉ có cái áo là của ông còn bên trong là của tui ."
Né đi cái tay chụp tới , quay người Nguyễn Thiên kim Quyên cười híp mắt cảnh giác nhìn Lá Hoàng Nam cười nói .
"Hừ ! "
Nhìn tên đần bỏ đi , Nguyễn Thiên kim Quyên chu môi xì không thú vị , leo đeo theo sau , lâu lâu lại thò tay lấy một trái từ trong áo ra ăn .
Cái áo của Nam được chính bản thân hắn cột 2 tay áo với cái cổ lại , làm thành cái túi . Còn bản thân hắn thì ở trần vác 1 nhánh trâm treo đầy trái đi .
"Ê 2 đứa bây biết đây là đâu không ."
Quốc đột nhiên nhảy ra lớn tiếng .
Cả 2 giật cả mình , một bên Nguyễn Thiên kim Quyên làm rớt cả cái túi , đợi tỉnh hồn nhìn lại cái túi dưới đất , đợi lấy lên xem cô gái nhỏ khóc không ra nước mắt .
Bên trong túi một số trái đã bị bể nát , nước thấm qua lớp áo , nhìn thôi đã đau lòng , cô gái nhỏ câm tức nhìn tên đầu xỏ phát ra âm thanh lớn tiếng mắng to .
"Đồ điên , mày không thấy tao cầm túi trái cây à . "
"Xin lỗi , xin lỗi , bạn không có sao chứ , để mình cầm cho ."
Quốc đi lại xin lỗi , nở một nụ cười lên tiếng giải thích , nhìn cô gái trước mặt hắn có chút tim đập nhanh .
"Mơ đi ."
Phun ra một câu xong , Quyên thở phì phò cầm túi áo bỏ đi .