Đáng buồn thay, Ryuki đã phải dừng lại vì cậu ấy không thể cứng rắn trở lại. Cậu kéo quần lên và xuống nhà ăn tối với Rebecca.
Bữa tối kéo dài trong 15 phút, nhưng cả Ryuki và Rebecca đều không nói lên lời nào.
Ryuki thậm chí không thể nhìn vào mặt Rebeca vì quá xấu hổ.
Chắc chắn, không có gì lạ khi một người mẹ vô tình nhìn thấy con trai mình đang thủ dâm. Nó xảy ra với hầu hết thanh thiếu niên, hầu hết.
Tuy nhiên, đối với Ryuki, điều đó còn đáng xấu hổ hơn vì cậu có thể đang ở trong cơ thể của một thiếu niên, về mặt tinh thần thì cậu vẫn là một người trưởng thành.
Và để một đứa con trai bị bắt gặp khi thủ dâm và đang ở tuổi trưởng thành không phải là điều đáng xấu hổ, nhưng đó là điều nhục nhã.
Nhưng, đây là lần đầu tiên cậu ấy bị bắt khi đang làm một việc như vậy.
Ở kiếp trước, Ryuki chỉ thủ dâm khi ở nhà một mình. Tuy nhiên, ngôi nhà luôn chật kín sau khi Rebecca tái hôn.
Sau khi ăn tối, Ryuki quyết định đi tắm để giải tỏa tâm lý. Vì vậy, cậu bước vào phòng tắm và đảm bảo rằng lần này đã khóa cửa đúng cách.
Ryuki tắm sạch cơ thể bằng xà phòng và nhớ rằng họ chưa bao giờ có dầu gội đầu.
THỞ DÀI!
Ryuki sử dụng xà phòng để gội đầu và tráng người bằng nước.
Anh liếc nhìn bồn tắm và thấy nó chứa đầy nước.
'Khi tôi tắm vào buổi sáng, nó đã trống rỗng, điều đó có nghĩa là mẹ chắc chắn đã làm đầy nó ngay khi mẹ đi làm về.'
Ryuki đứng dậy và ngâm mình vào bồn tắm để thư giãn. Cậu nhắm mắt và lẩm bẩm: "Tôi đã không thư giãn trong bồn tắm kể từ kỳ thi cuối cùng của tôi ở trường đại học. Sau đó ..."
"Sau đó thì sao?" Một giọng nữ hỏi.
Ryuki mở mắt nhìn cô gái ma đang ngồi trong bồn tắm trước mặt cậu. Tuy nhiên, Ryuki không có vẻ gì là ngạc nhiên.
"Cô đang làm gì ở đây?" Ryuki hỏi với giọng bình tĩnh.
“Tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nhưng cậu cho tới bây giờ đều không để ý tới tôi.” Cô nàng tươi cười đáp.
"Tôi nghĩ rằng cô đã chết khi tôi phá hủy đường hầm.” Ryuki nói.
“Không… Tôi nghĩ tôi đã ám cậu.” Cô ấy nói với một nụ cười trên môi.
“Chà, điều đó nghe có vẻ không nguy hiểm chút nào, khoan đã…” Ryuki nhướng mày và hỏi: “Cô nói rằng cô đã ở bên tôi mọi lúc?”
Ma nữ gật đầu không nói gì.
"Vì vậy, ... cô đã thấy tôi làm ..."
"Ý cậu là 'Phim khiêu dâm thể loại học sinh-giáo viên' mà cậu đang xem? Vâng, tôi cũng đã thấy điều đó.” Cô ấy đáp với một nụ cười nghịch ngợm.
"Đối với thông tin của cô, tôi đã quá hưng phấn để đọc tiêu đề, nên tôi đã nhấp vào một video ngẫu nhiên.” Ryuki khẳng định. "Nhưng ... làm sao cô biết đó là một phim khiêu dâm? Ý tôi là ...cô đã nói rằng cô không nhớ gì cả ... uhh ... dù đây là lẽ thường ..."
Cô gái ma cười khúc khích và nói: "Sau khi đường hầm bị phá hủy, tôi đã có một số ký ức của mình. Mặc dù tôi dường như không thể nhớ gì về mình, nhưng tôi nhớ tất cả những điều thông thường cơ bản và logic của thế giới."
"Như là?" Ryuki hỏi với vẻ mặt tò mò.
Cô gái ma di chuyển ánh mắt của mình đến dương vật của Ryuki và nói: "Giống như là cậu hiện đang có cương cứng, vì vậy cậu đang phấn khích đi."
"..." Ryuki nghĩ đến việc che đậy bản thân, nhưng làm vậy chẳng ích gì, cô ấy đã nhìn thấy nó.
Ryuki tạt một ít nước vào cô gái ma, nhưng nước đã đi qua cơ thể cô ấy.
"Cậu không thể chạm vào tôi, cũng như tôi không thể chạm vào bất cứ thứ gì.” Cô ấy nói với một nụ cười buồn trên khuôn mặt của mình: "Cậu có thể chạm vào tôi trong đường hầm bởi vì tôi là một hồn ma bị trói buộc. Nhưng bây giờ, tôi là một hồn ma tự do."
"Đi ra ngoài và để tôi thư giãn." Ryuki vẫy tay với cô ấy và nói: "Và cô trông duòng như 18 tuổi đi? Cô không nên ở đây."
"Chà, tôi đã trải qua tám năm trong đường hầm, vì vậy tôi đã 26 tuổi, già hơn cậu rất nhiều." Cô nhận xét.
“Chà, thế là cô nhầm rồi, vì tôi già hơn vẻ ngoài rất nhiều.” Ryuki đáp và bắt chước cô gái.
"Câu chuyện của cậu là gì?" Cô hỏi với vẻ mặt tò mò.
"......"
"Nào, kể cho tôi nghe. Tôi đã kể cho cậu nghe câu chuyện của tôi phải không?"
"Argh!" Ryuki rên rỉ và kể cho cô nghe mọi chuyện.
Không có hại gì khi nói với cô ấy vì không ai khác có thể nhìn thấy hoặc nghe thấy cô ấy. Và bên cạnh đó, cậu cần chia sẻ gánh nặng của mình với ai đó.
"Vậy là cậu bị tai nạn năm 23 tuổi, và sau đó cậu đã dành phần còn lại của cuộc đời mình trong bệnh viện? Và bây giờ bằng cách nào đó cậu đã quay ngược thời gian trở lại như ngày xưa của mình?" Cô ấy thốt lên với vẻ mặt bối rối.
"Đúng vậy. Tôi biết điều đó nghe có vẻ điên rồ, nhưng ..." Ryuki nhún vai nói: "Không điên bằng việc khi tôi đang nói chuyện với một con ma ở đây."
"Cậu đã dành bao nhiêu thời gian trong bệnh viện như một người tàn tật?" Cô ấy hỏi.
"Khoảng sáu năm, tôi đoán thế...?"
"Và bao nhiêu thời gian ở trung tâm thí nghiệm?"
“Umm… uhh…” Ryuki ngẫm nghĩ một lúc để nhớ lại thời gian, nhưng tiếc thay, cậu không thể.
"Tôi không thể ... nhớ ..."
Ryuki biết thời gian cậu ở trong bệnh viện vì có một chiếc đồng hồ trên tường phòng cậu.
Tuy nhiên, không có đồng hồ hoặc lịch tại trung tâm cơ sở. Không những thế, cậu đã sớm bị mù nên không có cảm giác về thời gian.
Cậu ấy có thể đã dành 10 năm hoặc thậm chí có thể là 20 năm ở đó, nhưng cậu ấy chỉ ở ba năm.
Tuy nhiên, cậu không biết điều đó.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Ryuki, cô gái ma đã thu hẹp khoảng cách với Ryuki và cố gắng an ủi cậu bằng cách ôm cậu.
Nhưng thật không may, cô ấy đã đi qua cơ thể của Ryuki mà không chạm vào nó.