Chương 11: Sự cố

"Cậu xuống đây bằng cách nào?" Reina hỏi với vẻ mặt bối rối: "Cậu đã ở trên cùng ..."

Ryuki nhìn sang chỗ khác và trả lời: "Tôi ..."

Ryuki nhận thấy mình đang đứng gần cầu trượt nên kiếm cớ nói: "Tôi hơi mệt, nên tôi nghĩ sẽ xuống qua cầu trượt này. Và sau đó tôi nghe thấy tiếng hét của cô. Khi tôi nhìn lên thì thấy cô đang rơi xuống và thế là tôi đã đỡ được cô."

"Dù sao thì ..." Ryuki cố gắng né tránh chủ đề này và nhìn Reina với vẻ mặt quan tâm: "Cô ổn chứ?"

Reina nhẹ nhàng gật đầu với vẻ mặt buồn bã.

"....?"

Ryuki để Reina xuống và thở phào nhẹ nhõm.

'Tôi đã nhảy mà không cần suy nghĩ. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không bắt được cô ấy, hoặc sức mạnh của tôi không hoạt động? Cả hai chúng tôi sẽ chết.'

Khi Ryuki lo lắng về sức mạnh của mình, Reina lại lo lắng về một thứ khác.

"Tại sao ... cậu cứu tôi?" Reina thốt lên với một giọng trầm.

"Huh?"

"Cậu nên để cho tôi chết!" Reina hét lên khi nước mắt cô lăn dài.

"Chờ đã ... đừng nói với tôi là cô đã cố tình nhảy?" Ryuki hỏi với vẻ mặt giận dữ.

"Không." Reina lắc đầu và nói: "Nhưng cậu nên để tôi chết. Ít nhất, tôi sẽ không phải lo lắng về bất cứ điều gì khác."

"Tôi sẽ phải sống cả đời để trả hết các khoản nợ, cuộc sống của tôi không có hạnh phúc. Tôi thậm chí không có tương lai!" Reina nức nở: "Điều gì sẽ xảy ra nếu công viên nước không hoạt động tốt như tôi đã lên kế hoạch?"

"..."

"Đời tôi sẽ không có được hạnh phúc!"

Ryuki nhìn khuôn mặt đang khóc của Reina và cười khổ.

'Cô ấy đang trong giai đoạn suy sụp, vì thế cô ấy đã cố gắng kìm nén mọi nỗi đau của mình.'

Ở kiếp trước, Ryuki cũng sống như vậy.

Gia đình cậu đang nợ nần chồng chất, và Ryuki đã tự hứa với bản thân rằng cậu sẽ cho gia đình một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng thay vào đó, cậu ta lại trở thành gánh nặng cho gia đình.

'Cuộc sống của chúng tôi rất giống nhau. Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà tôi gặp cô ấy?' Ryuki tự hỏi bản thân.

Ryuki đặt tay lên vai Reina nói: "Này ... nhìn tôi này."

Reina quay mặt sang một bên và cố gắng lau nước mắt, nhưng chúng vẫn không dừng lại.

“Reina… nhìn tôi này.” Ryuki nói với giọng bình tĩnh.

Reina nhìn vào mặt Ryuki và sụt sịt.

'Tôi không muốn chết!'

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của Reina, Ryuki nhớ ra một chuyện vô cùng đau buồn từ kiếp trước của mình. Cậu cảm thấy muốn khóc sau khi nhớ lại điều đó.

'Đừng ... Ryuki, mày có cơ hội cứu 'cô ấy' trong kiếp này này. '

"Reina ..." Ryuki gọi tên cô ấy bằng một giọng nhẹ nhàng: "Hãy nghe tôi này, cô nói rằng cô có một cô em gái phải không?"

Reina gật đầu đáp lại.

"Cô ấy tên gì, và cô ấy bao nhiêu tuổi?"

“Tên cô ấy là Rina, và cô ấy đang học trung học.” Reina thành thật trả lời.

"Nếu cô chết hoặc có chuyện gì xảy ra với cô, Rina sẽ phải tự mình gánh vác mọi gánh nặng, cô hiểu không?"

Reina ngay lập tức ngừng khóc sau khi nhận ra những gì Ryuki đang cố gắng nói.

"Cô có muốn em ấy cảm thấy giống như cô không, ở độ tuổi trẻ như vậy?" Ryuki hỏi một cách bình tĩnh.

'Mặc dù Reina đã tồi tệ hơn. Cô ấy nói rằng cha mẹ cô ấy đã bị nhiễm bệnh cách đây 5 năm, vì vậy cô ấy phải khoảng 15 tuổi vào thời điểm đó, và cô ấy đang phải gánh các khoản nợ và trách nhiệm. '

Reina lắc đầu dữ dội và nói, "Không. Tôi không. Tôi muốn cô ấy sống một cuộc sống bình thường."

"Phải không? Vậy hãy dừng lại với những ý nghĩ tự sát này, được chứ?"

Reina lặng lẽ gật đầu với khuôn mặt ửng hồng.

"Tốt. Bây giờ chúng ta hãy đi…"

Trước khi Ryuki có thể nói hết những gì cậu ấy đang nói, Reina đã ôm lấy Ryuki.

"... này ... cô làm gì ..."

“Hãy để tôi ở lại như thế này một lúc.” Reina thốt lên với giọng như bị bóp nghẹt.

“A…” Ryuki không biết phải nói hay làm gì.

‘Ít nhất, cô ấy đã không hôn ...’ Ryuki tự giễu: 'Và cô ấy thật mềm mại. Lâu lắm rồi mới có một người con gái ôm mình.’

Hai phút trôi qua, nhưng Reina không buông Ryuki.

"... ờ ...!" Ryuki đã có hơi phản ứng.

'Chờ đã! Bình tĩnh lại thằng em của tôi ơi! Chỉ vì được một cô gái ôm không có nghĩa là mày có cơ hội để chọc cô ấy! '

Ryuki một lần nữa phải đối mặt với tình huống khó xử của một thiếu niên.

Đột nhiên, Reina buông Ryuki ra và giật mình quay lại. Sau đó, cô di chuyển ánh mắt của mình xuống và nhìn vào đũng quần của Ryuki với khuôn mặt đỏ bừng.

"Tôi xin lỗi! Đáng lẽ tôi không nên ôm cậu như vậy. Điều đó thật khiếm nhã với cậu." Reina xin lỗi. Nhưng cô không thể rời mắt khỏi đũng quần của Ryuki.

"Không không, tôi thực xin lỗi. Cô không cần xin lỗi." Ryuki không muốn Reina cảm thấy tội lỗi hơn.

Sau đó, họ đến văn phòng của Reina và ăn mì, Ryuki gần như chảy nước mắt sau khi ăn miếng đầu tiên.

Reina nhận ra và hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cậu có sao không?"

"Ừ ... chỉ là ... chúng hơi cay. Nhưng đừng lo."

Tuy nhiên, Ryuki đã nói dối.

'Đây là món ăn tử tế đầu tiên tôi đã ăn sau tai nạn của mình ...'

Ryuki quyết định không quá đa cảm sau khi nhớ lại kiếp trước của mình.

Sau khi ăn tối, Ryuki và Reina dọn dẹp phần còn lại của công viên nước.

Ryuki đã chăm sóc cỏ và những loại cỏ dại khác. Cậu ấy cũng đổ đầy nước vào các hồ bơi và thêm lượng clo cần thiết, mặc dù cô ấy cũng không có nhiều.

"Đây là tiền công của cậu ..."

Reina đặt một cái lọ khổng lồ chứa đầy tiền giấy và tiền xu trên bàn và nói: "Cậu có thể đếm chúng nếu cậu muốn. Nhưng tôi chắc chắn rằng chúng hơn 2500$."

'Nếu cô ấy cho như thế này, thì nó có nghĩa là đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của cô ấy ...' Ryuki thở dài mệt mỏi và nói: "Đừng lo. Tôi tin tưởng cô."

Mặt Reina ửng đỏ sau khi nghe điều đó.

Ryuki liếc nhìn xung quanh và nhận thấy trời đã gần sáng.

“Tôi nên đi ngay bây giờ.” Ryuki lúng túng thốt lên.

"Ừ…"

"Khi nào cô mở của công viên nước?" Ryuki tò mò hỏi.

"Lúc 9 giờ sáng." Reina nhìn đồng hồ và nói: "Sau 4 giờ nữa."

"Cô có chắc mình có thể tự mình điều hành toàn bộ nơi này không?" Ryuki hỏi với vẻ mặt lo lắng.

"Ồ! Không. Một số công nhân khác sẽ đến và lo những việc này. Tôi sẽ phải ngồi trong văn phòng của mình và trông coi mọi thứ.” Reina trả lời.

"Cô ... có đủ tiền để trả cho họ không?"

"Họ bị ràng buộc về mặt pháp lý bởi hợp đồng làm việc ở đây. Vì vậy tôi không phải lo lắng về điều đó." Reina trả lời.

"Tốt đấy." Sau một lúc dừng lại, Ryuki lấy điện thoại ra và nói: "Tôi có thể xin số của cô được không?"

"Hử?" Reina đã rất ngạc nhiên sau khi nghe điều đó.

"Ồ, tôi không có ý đó theo cách kỳ lạ nào khác. Nhưng cô có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào cô cần. Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ." Ryuki nói với nụ cười trên môi.

“Chắc chắn rồi. Tôi cũng rất vui…” Reina nói với giọng trầm thấp, nhưng Ryuki đã nghe thấy điều đó nhờ vào siêu năng lực của mình.

Sau đó, Ryuki rời công viên và ra đường chính.

"Không có chuyện tôi đi qua đường hầm một lần nữa."

"Tôi có thể sử dụng sức mạnh của mình để bay, nhưng tôi đã sử dụng chúng được 12 giờ rồi. Cơ thể tôi như muốn nổ tung. Thêm vào đó, tôi quá kiệt sức để tập trung vào việc bay."

Cuối cùng, Ryuki quyết định đi taxi.

Cậu đứng gần điểm đón và đợi taxi đến. Tuy nhiên, vẫn là 4 giờ sáng và không có nhiều taxi ở xung quanh.

Sau 10 phút chờ đợi, một chiếc taxi cuối cùng cũng dừng lại ở con đường đối diện.

Ryuki thở phào nhẹ nhõm và lên taxi.