Lâm Phôi giật mình nói: "Song Sinh Hồng Côn? ?"
Song Sinh Hồng Côn chính là Hồng Côn trong Hồng Côn, kẻ đánh đấm giỏi nhất, bình thường bang phái sẽ rất ít khi tồn tại Song Sinh Hồng Côn, bởi vì súng bắn chim đầu đàn, người có thể được tuyển làm Hồng Côn đều không phải loại lương thiện, muốn bọn họ tâm phục khẩu phục với một người, đâu có dễ dàng như vậy?
Không nghĩ tới Vương Hoành Vĩ gật đầu nói: "Đúng, chính là Song Sinh Hồng Côn."
Lâm Phôi cảm khái: "Vậy thực lực kẻ này hẳn là không yếu."
"Ừm, Song Sinh Hồng Côn này có tên là Lý Khản Đao."
Lâm Phôi hiếu kỳ hỏi: "Lý Khản Đao chẳng lẽ cũng dùng đao?"
"Đúng vậy, nghe nói thực lực rất mạnh."
"Hóa ra là vậy." Lâm Phôi cười nói, "Hắn so với Đao Tử thì người nào lợi hại hơn, ta có chút hiếu kỳ đối với hắn và Chu Minh Hổ. Đúng rồi, không phải nói khoa thể dục sở dĩ kiêng kị Trương Xuân Lôi, là vì Đao Tử tồn tại sao? Chẳng lẽ Đao Tử lợi hại hơn một ít?"
"Cái này thì không ai biết được, Đao Tử tuy rằng vào trường học đã lâu, bây giờ cũng đã học sang năm thứ hai, bất quá nghe nói hắn trước kia chỉ biết vùi đầu học tập, không ai rảnh rỗi trêu chọc hắn, cũng không ai dám trêu chọc hắn. Mãi cho đến học kỳ này, khoa thể dục tựa hồ là muốn tiến hành chèn ép Trương Xuân Lôi, nhưng mà khai giảng không được vài ngày, Đao Tử bỗng nhiên đi theo Trương Xuân Lôi, khoa thể dục không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa." Vương Hoành Vĩ lại giải thích, "Hơn nữa học kỳ này vừa vặn Lý Khản Đao lại bị bắt vào tù, vì vậy khoa thể dục bên kia không ai dám nói có thể thắng chắc Đao Tử."
Lâm Phôi hỏi: "Phạm tội gì? Nghiêm trọng không? Tại sao phải vào ngục giam?"
"Cũng không có gì, nghe nói là đi chơi bời, bởi vì tranh đoạt cave mà đánh nhau, đánh người ta nhập viện, nhưng cái này là song phương xô xát, tính chất không nghiêm trọng, quan trọng là hai tội đánh nhau và chơi đĩ chồng lên nhau, chờ thêm vài ngày đoán chừng sẽ được thả ra."
Vương Hoành Vĩ vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lâm Phôi, nhìn thấy Lâm Phôi nở nụ cười, Vương Hoành Vĩ không khỏi nghi ngờ nói: "Phôi ca, ngươi bây giờ đã đánh bại Đại Lôi, biến thành thế lực lớn trong trường học đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, nếu như ngươi muốn làm đại ca của toàn bộ Học Viện Ngọc Lan, Lý Khản Đao bị giam lại mới có lợi a, sao nghe thấy hắn được phóng xuất, ngươi còn cao hứng như vậy?"
Lâm Phôi nhướng mày: "Ai nói ta muốn làm đại ca của toàn bộ Học Viện Ngọc Lan?"
"Vậy... Vậy ngươi... Ừm, bất quá làm đại ca khoa máy tính cũng rất tốt, Chu Minh Hổ kia đúng là không dễ chọc."
Lâm Phôi cười nói: "Ta thật sự không muốn làm đại ca bang phái gì cả, bất kể là khoa máy tính hay toàn trường, nhưng mà Chu Minh Hổ này, về sau có khả năng ta sẽ đấm cho một trận. Về phần Lý Khản Đao, hắn có thể ra ngoài mới là tốt nhất, đối thủ thú vị như vậy, ta rất mong chờ được gặp hắn."
Thấy Vương Hoành Vĩ lộ vẻ mặt nghi hoặc, Lâm Phôi cũng biết Đạo Vương Hoành Vĩ sẽ không thể hiểu được, vì vậy không giải thích thêm, khẽ cười nói: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ta về trước."
"Phôi ca, số tiền kia... ."
"Không nóng nảy." Lâm Phôi khoát tay áo.
Ra khỏi bệnh viện, sắc mặt Lâm Phôi trầm xuống, Chu Minh Hổ kia, đúng là sớm muộn gì cũng phải đấm một trận, cái này căn bản không phải là vì tranh đoạt chức vị đại ca nhị ca, Lâm Phôi vốn chỉ là chấp hành nhiệm vụ trong hai tháng, không có khả năng một mực lưu lại Học Viện Ngọc Lan, vị trí này có tác dụng gì với Lâm Phôi? Nhưng mà dù không phải vì Ngụy phu nhân đã qua đời, chỉ vì lương tri mách bảo, Lâm Phôi cũng không thể chịu đựng trong trường học có loại sâu mọt này tồn tại.
Vận chuyển ma túy, cho dù chỉ là một tên sinh viên, cũng đáng chết!
Lâm Phôi đi ra khỏi bệnh viện, ngay sau đó suy nghĩ một chút, có lẽ còn phương pháp khác nhanh hơn có thể giải quyết chuyện này, hơn nữa không cần bản thân ra mặt, ví dụ như nói Ngụy Tứ Hải khai trừ mấy người Chu Minh Hổ, Lâm Phôi không hiểu Ngụy Tứ Hải đang nghĩ gì, nữ nhi của hắn còn biết ngôi trường này là tâm huyết của Ngụy phu nhân, hắn là chồng sao lại không bỏ ra một chút tâm huyết?
Lâm Phôi thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, nếu như Ngụy Tứ Hải thực sự hơi dụng tâm, nói với các lãnh đạo trường học mấy câu, kẻ nào nên khai trừ thì khai trừ, kẻ nào nên trừng phạt thì trừng phạt, vậy thì học viện sao có thể chướng khí mịt mờ như bây giờ? Vẫn là do Ngụy Tứ Hải không thèm để tâm!
Lâm Phôi trực tiếp gọi cho Ngụy Tứ Hải một cú điện thoại, điện thoại rung chuông vài giây, thanh âm của Ngụy Tứ Hải từ bên kia truyền tới, vẫn như cũ vô cùng trầm ổn và khách khí: "Alo, Lâm tiên sinh đó sao?"
"Ừm." Lâm Phôi đè xuống cảm giác tức giận trong lòng, hỏi, "Ngươi biết Học Viện Ngọc Lan hiện tại đã thành bộ dáng gì rồi không?"
"Ta cũng hơi biết một chút... Bất quá thật sự là không có biện pháp, chuyện phát sinh hai ngày nay ta đều đã biết rồi, Miên Miên vừa gọi điện thoại bảo ta dọn dẹp."
"Ta không phải là muốn nói chuyện này." Lâm Phôi trầm giọng đáp lời, "Trong Học Viện Ngọc Lan có sinh viên dám cấu kết với xã hội đên ngoài trường học, muốn giúp bọn hắn vận chuyển ma túy!"
"A?" Ngụy Tứ Hải kinh ngạc, trong thanh âm cất giấu một tia mất tự nhiên.