Chương 92: Song Sinh Hồng Côn của khoa thể dục

Chương 48 Song Sinh Hồng Côn của khoa thể dục

Lâm Phôi hỏi: "Ngô Sơn Hà từ nhỏ đã tập võ sao?"

"Ta không biết, chỉ biết công phu của hắn rất lợi hại, năm nhất đã bắt đầu xưng vương xưng bá, mua chuộc rất nhiều tiểu đệ. Bây giờ là thế lực lớn thứ hai gần với Chu Minh Hổ."

Lâm Phôi nói: “Vậy nói cụ thể Chu Minh Hổ đi."

Nhắc tới Cao Mạnh Siêu cùng Ngô Sơn Hà, Vương Hoành Vĩ chỉ là mang theo vài phần kính sợ, nhưng nhắc tới Chu Minh Hổ, Vương Hoành Vĩ vậy mà có chút run rẩy, sắc mặt trở nên hơi tái nhợt, Lâm Phôi thầm kinh ngạc, Chu Minh Hổ không ở nơi đây, mà cũng có thể dọa Vương Hoành Vĩ thành như vậy?!

Vương Hoành Vĩ nuốt nước miếng, do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Khi ta mới vào trường học, đã từng nhìn thấy Chu Minh Hổ chặt ngón tay người khác."

Ánh mắt Lâm Phôi híp lại, đây là đại học, đối phương còn chỉ là sinh viên, lòng dạ độc ác như vậy, cho dù là xã hội đen bình thường cũng không bằng được.

Lâm Phôi hỏi: "Sau đó thì sao? Chẳng lẽ nói chặt liền chặt? Không có người nào báo cảnh sát?"

Vương Hoành Vĩ lắc lắc đầu: "Ta nhìn thấy hắn chặt mất một cái ngón út của người kia, sau đó hắn thả người kia đi, còn uy hiếp đối phương, nói là có thể trở về báo gia trưởng, nếu như dám báo cảnh sát, dù là cảnh sát bắt hắn, tiểu đệ dưới trướng hắn cũng sẽ chặt hết 9 cái ngón tay còn lại."

Ác độc, tâm tư cũng đủ kín đáo, thực sự khó có thể tưởng tượng người này chỉ là một tên sinh viên học đòi làm lưu manh!

Khó trách Vương Hoành Vĩ bị dọa thành dạng này, người này quả thực không khác gì lão đại xã hội đen rồi.

Lâm Phôi hỏi: "Vậy ngươi làm sao thấy được?"

"Cũng là đi ngang qua."

"... ." Lâm Phôi có chút câm nín, "Thật sự là không biết nên nói ngươi may mắn hay là xui xẻo, sự tình gì cũng sẽ bị ngươi đụng phải, ngươi đã nhìn thấy, thế mà Chu Minh Hổ đơn giản thả ngươi rời đi?"

"Ừm." Vương Hoành Vĩ nói, "Chu Minh Hổ chỉ là nhìn ta một cái, cũng không biết vì sao, hắn hời hợt liếc ta một cái, hai cái đùi của ta đã đứng không vững, trực tiếp quỳ trên mặt đất, về sau ta cảm thấy mất mặt, nhưng mà nghe nói hắn là Chu Minh Hổ, ta đã bình thường trở lại, hắn là hoàng đế trong đám lưu manh của toàn bộ Học Viện Ngọc Lan, ta không mất mặt chỗ nào cả."

Lâm Phôi hừ một tiếng: "Bị dọa sợ quỳ trên đất còn không mất mặt? Ta cho ngươi biết, về sau ngươi đi theo ta, mặc kệ gặp được người nào, đều không được phép quỳ, biết chưa?"

"Ta biết." Vương Hoành Vĩ lúng túng đáp, "Kỳ thật lúc ấy ta cũng không muốn, chỉ là hai cái đùi không nghe theo sai bảo."

Lâm Phôi cũng không chê cười Vương Hoành Vĩ, hắn biết có một loại người chỉ dùng ánh mắt là có thể làm cho kẻ đối diện dựng đứng lông tơ toàn thân, không nói đâu xa, Đao Tử trong tương lai có thể sẽ đạt tới trình độ này, còn Chu Minh Hổ vậy mà đã đạt tới, có chút thú vị.

Đương nhiên, loại người này chưa chắc là công phu lợi hại, cũng có thể là ở phương diện khác có cái gì hơn người.

Lâm Phôi hỏi: "Về Chu Minh Hổ, ngươi biết được bao nhiêu?"

Hiện tại Lâm Phôi khá là hứng thú với Chu Minh Hổ, Cao Mạnh Siêu tuy rằng lợi hại, thuộc hạ có mấy trăm cô nàng bạo lực, nhưng mà còn không đến mức làm Lâm Phôi cảm thấy đáng sợ, Ngô Sơn Hà mặc dù biết công phu, được xưng là đệ nhất cao thủ Học Viện Ngọc Lan, nhưng mà Lâm Phôi cảm thấy đó là vì còn chưa gặp được bản thân, nếu như gặp rồi, danh xưng đệ nhất cao thủ nên đổi chủ, nhưng mà Chu Minh Hổ, Lâm Phôi lại không hiểu rõ về hắn, chỉ biết Chu Minh Hổ có thể bằng vào một ánh mắt đã làm Vương Hoành Vĩ sợ tới mức quỳ xuống.

Vương Hoành Vĩ nói : "Thuộc hạ của Chu Minh Hổ tổng cộng có năm Hồng Côn."

Lâm Phôi ồ một tiếng, cười nói: "Năm Hồng Côn? Không sợ nghẹn chết à, một trường học có bao nhiêu người, hơi tí đều dám xưng Hồng Côn?"

Vương Hoành Vĩ cười nói: "Dù sao ta cảm thấy kẻ nào cũng lợi hại hơn ta rất nhiều."

"Ngươi nói nhảm à, đại đa số mọi người đều lợi hại hơn ngươi có được không, bất quá ngươi có thể chậm rãi rèn luyện, về sau ta giúp ngươi, tuyệt đối có thể làm ngươi không sợ bị bắt nạt nữa. Được rồi, hiện tại tiếp tục nói đi."

"Ừm, ngũ đại Hồng Côn theo thứ tự là tứ hổ, 'Trí hổ' Trương Hoành Địch, 'Nộ hổ' Lý Nghiễm Chí, 'Côn hổ' Phan Hải Phong, 'Dâm Hổ' Trần Cương."

Lâm Phôi hỏi: "Trương Hoành Địch này ta đã từng tiếp xúc, vui buồn không hiện lên mặt, đúng là một kẻ khôn khéo, về phần vài người khác ta đều không biết. Nhưng mà xem ra Trương Hoành Địch không giỏi về đánh đấm, hắn hẳn là là Bạch Chỉ Phiến(quạt trắng), trong một bang phái, Bạch Chỉ Phiến chịu trách nhiệm bày mưu tính kế, Hồng Côn chịu trách nhiệm đấu tranh anh dũng, Giày Rơm là chịu trách nhiệm giao tiếp."

"Ta không hiểu."

"Ừm, ngươi không cần phải hiểu, mấy thứ này cứ cách ra xa là tốt nhất, đừng bao giờ gia nhập xã hội đen, nếu không sẽ rất khó rút ra." Lâm Phôi dặn dò hai câu, hỏi tiếp, "Nhưng ngươi vừa rồi không phải đã nói có ngũ đại Hồng Côn sao? Vì sao chỉ có bốn hổ, mà không phải ngũ hổ?"

"Đó là bởi vì có một Hồng Côn khác, không cùng cấp bậc với bọn họ, mà là nằm ở phía trên."