Chương 41: Quét ngang năm hai
Nữ giáo viên làm sao lại tự sát? ?
Ngụy Kỳ Miên nghĩ mãi mà không rõ, phải biết rằng, Phác Ánh Tuyết xinh đẹp như hoa như ngọc, không đơn giản là được nam sinh ưa thích, đến cả nữ sinh cũng không kìm lòng được ưa thích nàng.
Làm sao nàng lại đột nhiên tự sát?
Ngụy Kỳ Miên cùng Tống Đình Đình liếc nhau, lập tức vọt vào lầu dạy học, thấy một nam sinh đang chuẩn bị lên lầu, Ngụy Kỳ Miên gọi lại đối phương, hỏi: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Phác lão sư ở đâu?"
Nam sinh này là đồng học ở lớp bên cạnh Ngụy Kỳ Miên, nhìn thấy nữ thần vậy mà nói chuyện với mình, lập tức ngừng lại, nhanh chóng nói : "Lầu hai... Phác Ánh Tuyết lão sư đang ở trong phòng vệ sinh nữ lầu hai."
Ngụy Kỳ Miên không nói hai lời, trực tiếp phóng lên, nam sinh kia còn đang ngẩn người, thì thào lẩm bẩm: "Nữ thần vậy mà nói chuyện với ta, trời ạ, nữ thần vậy mà nói chuyện với ta."
Hành lang lúc này chật ních người, bất quá nhìn thấy Ngụy Kỳ Miên, có người lập tức la lớn: "Nhường một chút, nhường một chút, Ngụy Kỳ Miên muốn đi lên."
Lực lượng của mỹ nữ vô cùng vĩ đại, mọi người điên cuồng tách ra một con đường nhỏ, để Ngụy Kỳ Miên cùng Tống Đình Đình miễn cưỡng chen lấn lên trên, tới cửa ra vào phòng vệ sinh, sau đó thấy được bên trong có rất nhiều nữ sinh, Lâm Phôi lúc này cũng có mặt, trong ngực hắn đang ôm Phác Ánh Tuyết đầu đầy máu tươi.
Sắc mặt Phác Ánh Tuyết có chút tái nhợt, bất quá chưa chết, còn hơi trợn tròn mắt, chỉ là trong ánh mắt đều là vẻ hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, thân thể còn phát run, mà quần áo nàng không được chỉnh tề, mọi người rất dễ dàng liên tưởng đến một ít sự tình xấu xí.
Lúc này trong phòng vệ sinh còn có hai tên nam sinh khác, đang cẩn thận từng li từng tí chuẩn bị ra ngoài, Lâm Phôi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn hai người bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không liên quan tới chúng ta, không liên quan tới chúng ta!" Bởi vì đây là lầu hai, nên hai người này đều là sinh viên năm hai khoa máy tính, khi Lâm Phôi xông tới, bọn họ đang lộ vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng đứng ở trong nhà vệ sinh nữ, Lâm Phôi vừa nhìn đã cảm thấy có vấn đề.
Lúc này nhiều giáo viên lao đến, trong đó có cả Hồ Chí Cường.
Hồ Chí Cường nhìn về phía Lâm Phôi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Phôi hít một hơi thật dài, hỏi: "Phác lão sư không phải là dạy năm nhất sao? Tại sao lại ở buồng vệ sinh lầu hai?"
Hồ Chí Cường nói: "Hai ngày này giáo viên âm nhạc dạy năm hai có việc phải về quê, Phác lão sư chịu trách nhiệm dạy thay... ."
Lâm Phôi nhìn về phía hai tên nam sinh: "Nói đi, đến cùng là chuyện gì xảy ra."
Hai tên nam sinh do dự một chút, Lâm Phôi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Phác lão sư mà xảy ra chuyện không hay, các ngươi đợi đền mạng đi."
Trên thực tế Lâm Phôi chỉ là nói quá mà thôi, hắn vừa rồi đã kiểm tra một lượt, Phác Ánh Tuyết bị thương không nhẹ không nặng, nàng đúng là đập đầu vào tường, bất quá có khả năng vì sợ đau, nên không dám dùng hết sức lực... .
Nhưng mà nghĩ đến chuyện một giáo viên xinh đẹp hiền dịu bị ép thành như vậy, Lâm Phôi liền cảm thấy lửa giận kịch liệt thiêu đốt, toàn bộ cơ thể muốn bạo tạc nổ tung.
Hai tên nam sinh lại càng hoảng sợ, một người gấp gáp nói: "Không thể trách chúng ta, chúng ta thật sự không muốn, chỉ là định dọa nàng một chút mà thôi. Đại Lôi ca nói cô nàng này tự dưng xen vào việc của người khác, chúng ta vừa rồi hù dọa nàng, về sau nếu như còn dám quản chuyện linh tinh, chúng ta sẽ cưỡng gian nàng, không nghĩ tới nàng tưởng thật... ."
"Dọa? Dọa là có thể làm nàng sợ tới mức quần áo không chỉnh tề ?" Lâm Phôi để Phác Ánh Tuyết dựa vào tường, sau đó mãnh liệt xông về phía hai tên nam sinh, tát ra hai cái, làm hai người bọn họ bay ra ngoài, cả lầu đều có thể nghe được âm thanh vang dội.
Phác Ánh Tuyết ôm đùi, lạnh run, gào khóc nói: "Vừa rồi nếu ta không phản kháng, quần áo đã bị bọn hắn lột sạch rồi... ."
Mọi người chấn kinh, đám sinh viên năm hai vậy mà dám làm ra sự tình này với nữ giáo viên, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, đã vượt ra khỏi khái niệm sinh viên hư hỏng!
Thân thể Ngụy Kỳ Miên cũng lạnh run, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng chết!"
"Đúng là đáng chết!" Lâm Phôi cười lạnh, nụ cười không có nhân tính, giống như gió thổi tới từ chín tầng địa ngục, làm cho mọi người rùng mình một cái.
Lâm Phôi hỏi: "Nói cho ta biết, Trương Xuân Lôi vì sao bảo các ngươi làm như vậy?"
"Không chỉ là Đại Lôi ca, chúng ta đều chịu không được." Một nam sinh bò lên, một nam sinh khác đã bị hôn mê bất tỉnh, hắn ôm nửa bên mặt, run giọng nói, "Trước kia chưa từng có giáo viên nào quản chúng ta, nàng chỉ dạy môn phụ còn muốn nhúng tay vào quản đông quản tây, vì vậy chúng ta đã bí mật thương lượng sẽ chỉnh nữ giáo viên này một phen, nhưng vừa rồi chúng ta không khống chế được, thấy nàng quá đẹp, liền... ."
Phanh!
Lâm Phôi không đợi hắn nói xong, đã đạp ra một cước, người này trực tiếp bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, té trên mặt đất run rẩy nằm yên tại chỗ.