Trương Xuân Vũ toát ra vài phần khoái cảm khi được trả thù, Lâm Phôi a Lâm Phôi, ngươi rốt cuộc gặp xui xẻo, khi dễ người ta đến mức phải chuyển trường, để xem ngươi kế tiếp còn mặt mũi gì lăn lộn trong trường học.
Hồ Chí Cường ngạc nhiên nói: "Ai nói là vì Lâm Phôi? Tống Đình Đình đồng học, ngươi ngồi xuống trước, chuyện này căn bản không thể trách Lâm Phôi, trái lại, Ngưu Hải Kiều còn phải xin lỗi Lâm Phôi mới đúng."
Tất cả mọi người choáng váng, không gian yên tĩnh, sự hả hê trong mắt Trương Xuân Vũ biến mất, lộ vẻ nghẹn họng nhìn trân trối.
Tống Đình Đình giật mình nói: "Cái ... Cái gì?"
Hồ Chí Cường thở dài, nói: "Tấm thư xin lỗi này là Ngưu Hải Kiều đồng học tự mình viết. Trong đây nói rằng, nàng lúc trước bị người ta uy hiếp, bị ép buộc phải diễn xuất, làm cho mọi người tưởng Lâm Phôi làm chuyện xấu với nàng, trên thực tế ngày đó có mấy sinh viên đã sớm giả vờ muốn làm bậy với nàng, Lâm Phôi thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, dọa cho mấy nam sinh bỏ chạy, sau đó Ngưu Hải Kiều thừa cơ vu hãm hắn cường bạo mình."
Trong lớp xôn xao, tất cả mọi người đều nghị luận, lúc trước mọi người đều cho rằng sự thật là Lâm Phôi dâm dê đê tiện, suýt hiếp dâm Ngưu Hải Kiều, không nghĩ tới thế cục xoay 180 độ, khiến mọi người chấn kinh đến mức muốn rớt cả cằm xuống.
Chu Viên Viên thở dài, vỗ vỗ bả vai Tống Đình Đình ngồi trước, sau đó nói: "Hiện tại ngươi đã minh bạch vì sao Miên Miên cùng Lâm Phôi phục hồi quan hệ chưa? Chúng ta đều đã nghi oan Lâm Phôi."
"Làm sao có thể, làm sao có thể... ." Tống Đình Đình lớn tiếng nói, "Nhất định là Lâm Phôi ép buộc Kiều Kiều nói như vậy, Kiều Kiều cùng chúng ta chính là bạn tốt a, làm sao có thể làm chuyện này."
Mọi người lại yên tĩnh, hiển nhiên đã cân nhắc đến khả năng này.
Hồ Chí Cường lại ném ra một quả bom ngàn tấn: "Cũng vào sáng sớm hôm nay, Tuyên Vũ Trai đã làm xong thủ tục chuyển trường, hơn nữa Ngưu Hải Kiều đã viết trong thư, người ép buộc nàng làm như thế chính là Tuyên Vũ Trai."
Mọi người lúc này mới tin tưởng, Lâm Phôi có thể ép buộc Ngưu Hải Kiều, nhưng mà gia cảnh Tuyên Vũ Trai không tầm thường, nếu không thực sự bị bắt chặt nhược điểm, sẽ không phải chuyển trường học.
Chuyện tới nước này, dù là Tống Đình Đình cũng không thể không tin.
Hồ Chí Cường thở dài nói: "Bất kể như thế nào, Kiều Kiều đều là bị người khác ép buộc, cho nên mới làm ra hành vi ác liệt này, mà Lâm Phôi đồng học có thể chịu đựng nỗi nhục bị nghi oan, còn không làm ầm mọi chuyện lên, rất đáng để chúng ta học tập. Lâm Phôi đồng học, đây là thư xin lỗi, ngươi nhận lấy đi."
Lâm Phôi đáp ứng một tiếng, đi tới thu thư vào, một lần nữa về chỗ ngồi.
Hồ Chí Cường thở dài, nói: "Xảy ra sự tình như vậy, chúng ta ai cũng cảm thấy rất đau khổ, vừa rồi ta cùng Ngưu Hải Kiều đã nói chuyện qua điện thoại, nàng kiên quyết muốn chuyển trường, nhà nàng cũng đã đồng ý, chúng ta nên tôn trọng ý kiến của nàng."
Tống Đình Đình đứng ở nơi đó, nghẹn ngào nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được trực tiếp chạy ra khỏi cửa, không biết là đi đâu.
Ngụy Kỳ Miên thở dài, nói với Lâm Phôi: "Ngươi đừng tưởng Đình Đình là nhằm vào ngươi, ta tin tưởng phát sinh sự tình này, nàng nhất định càng khó chịu hơn chúng ta, ta đi xem nàng thế nào trước."
"Ừm, ngươi đi đi." Lâm Phôi thở dài.
Ngụy Kỳ Miên đứng lên, rất lễ phép nói với chủ nhiệm lớp: "Lão sư, ta muốn đi an ủi Đình Đình."
Hồ Chí Cường nói: "Đi đi, đây là tiết tự học, không cần phải gấp gáp trở về."
"Cảm ơn lão sư."
Ngụy Kỳ Miên rất nhanh ra khỏi lớp, tìm được Tống Đình Đình ngồi trên bãi cỏ ngoài thao trường, Ngụy Kỳ Miên ngồi ở bên cạnh nàng, đưa tay khoác lên bờ vai nàng, mỉm cười nói: "Còn tức giận với ta không?"
"Thực xin lỗi!" Câu đầu tiên Tống Đình Đình nói là lời xin lỗi, "Lát nữa ta sẽ xin lỗi cả Lâm Phôi."
"Không cần, hắn kỳ thật sẽ không so đo chuyện này, cho dù lúc trước ta hiểu lầm hắn, hắn cũng không nói gì." Ngụy Kỳ Miên bỗng nhiên nghĩ đến Lâm Phôi đã phạt mình phải hôn hắn một cái, nội tâm không khỏi nhảy dựng lên, bất quá sao mình lại nghĩ cái này, Lâm Phôi sao có thể bắt Đình Đình hôn hắn?
Ngụy Kỳ Miên hoàn toàn không ý thức được nàng đã vô thức coi Lâm Phôi là sở hữu của mình rồi, nàng sẽ không cho phép người khác đụng chạm thân mật với hắn.
Tống Đình Đình lắc đầu nói: "Ta phải nói xin lỗi, làm sai phải thừa nhận. Bất quá ta cảm thấy thật khổ sở, Miên Miên, tới bây giờ ta cũng không dám tin Kiều Kiều vậy mà phản bội chúng ta, nàng biết rất rõ ngươi cùng Lâm Phôi là một đôi, còn phá hư quan hệ các ngươi, thật sự là quá làm cho ta thất vọng."
Ngụy Kỳ Miên mỉm cười trấn an nói: "Nàng lúc đó chẳng phải là bị ép buộc sao, thân phận của Tuyên Vũ Trai trong trường học rất ghê gớm, chúng ta cũng không phải không biết, Tuyên Vũ Trai nhất định là cưỡng ép nàng làm như vậy, nàng cũng là thân bất do kỷ."
"Ừm, nhất định là như vậy." Tống Đình Đình nghe xong cách giải thích này, trong nội tâm cũng dễ chịu hơn một tí, Ngụy Kỳ Miên lại biết Ngưu Hải Kiều nào bị cưỡng ép, rõ ràng chính là tham lam tiền tài, bất quá tốt xấu gì cũng từng là tỷ muội thân thiết, nàng không hy vọng Ngưu Hải Kiều thân bại danh liệt, cho nên mới giúp Ngưu Hải Kiều tìm cái cớ hoàn mỹ này.
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, Tống Đình Đình đã phát tiết được cảm xúc, hai người lúc này mới cùng đứng lên, trở về lầu dạy học, các nàng vừa muốn đi vào, bỗng nhiên cảm thấy mặt đất vậy mà run rẩy, phảng phất như xảy ra động đất, hóa ra là toàn bộ sinh viên trong lầu dạy học đang bạo động.
Tống Đình Đình cùng Ngụy Kỳ Miên đều ngây dại, lập tức nghe được có người la lớn: "Nhanh lên, Phác Ánh Tuyết lão sư tự sát rồi!"
Ngụy Kỳ Miên giật mình như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trái tim muốn nhảy ra ngoài, xảy ra chuyện gì ? Giáo viên nữ ngọt ngào đáng yêu hơn nữa rất nghiêm túc kia tự sát rồi? ? ?