Ngụy Kỳ Miên cầm lấy chiếc đũa, cúi đầu thẹn thùng nói: "Ta ăn bún đây, không để ý tới ngươi nữa."
Lâm Phôi cười cười, nói: "Ăn thôi, ăn thôi."
Lâm Phôi vừa ăn vừa thở ra một hơi, bản thân làm sao vậy, mỗi lần nhìn thấy Ngụy Kỳ Miên đều nhịn không được thất thần, cũng sẽ nhịn không được động tâm, nhất định phải đùa giỡn nàng hai câu mới chịu được.
Ta đã ưa thích nàng rồi? Nhưng mà... Trong công ty sớm có quy tắc, trước khi nhiệm vụ chấm dứt không thể nảy sinh quan hệ với cố chủ, ài, ta phải khống chế chính mình thôi.
Lâm Phôi nhanh chóng ăn xong, sau đó bưng lên bát bún thứ ba, chia thành hai nửa, đổ vào trong bát Ngụy Kỳ Miên, sau đó ăn nửa phần còn lại.
Thấy Ngụy Kỳ Miên ăn rất ngon, Lâm Phôi đột nhiên hỏi: "Ách, vừa rồi chiếc đũa còn dính nước miếng của ta, hai ta có tính là gián tiếp hôn nhau không nhỉ?"
"Ngươi... Khốn kiếp! Lại đùa giỡn ta!"
Lâm Phôi cười ha hả, ở trong nội tâm thầm nghĩ, mẹ nó, lại nhịn không được đùa giỡn nàng, ta không khống chế nổi a!
Ngụy Kỳ Miên hung hăng trợn mắt lườm Lâm Phôi một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi ăn bún, thật giống như ăn không phải là bún, mà là đang ăn Lâm Phôi.
Lâm Phôi để đũa xuống nhìn Ngụy Kỳ Miên, nàng ăn không nổi, cũng buông đũa xuống, Lâm Phôi lau miệng sau đó hỏi: "Nếu như hôm nay ta không lái xe Lý Thiên Thiên, ngươi có thể xác định ta là bảo tiêu không?"
"Ta vẫn luôn suy đoán như vậy, bất quá không dám xác định." Ngụy Kỳ Miên nói, "Nếu như ngươi không lái xe của nàng, chỉ sợ ta cũng không dám khẳng định như vậy."
"Được rồi." Lâm Phôi cười khổ nói, "Hôm nay ta đúng là khinh thường ngươi, ài, không hiểu sao ở trước mặt ngươi ta sẽ luôn để lại lỗ hổng, chẳng lẽ cái này giống như câu nói trong truyền thuyết kia, tình yêu sẽ làm cho một người nam nhân trở nên ngu ngốc?"
"Những lời này là hình dung nữ nhân! !" Ngụy Kỳ Miên nhìn Lâm Phôi, "Nếu như cha ta biết hắn bỏ tiền thuê ngươi đến bảo hộ ta, ngươi lại mỗi ngày chiếm tiện nghi của ta, có khi nào hắn sẽ đuổi ngươi đi không?"
Lâm Phôi mở to hai mắt, kêu oan nói: "Oan uổng a! Ngươi mỗi ngày đều được rửa mắt bằng khuôn mặt đẹp trai của ta, ta không thu tiền ngươi thì thôi, sao lại thành ta chiếm tiện nghi của ngươi?"
"Ngươi... Thật không biết xấu hổ!"
Ngụy Kỳ Miên cùng Lâm Phôi trò chuyện đùa giỡn một hồi, tựa hồ là nghĩ đến Ngưu Hải Kiều, Ngụy Kỳ Miên lại thở dài, nói: "Ài, Kiều Kiều kỳ thật rất tốt, ta thật sự không biết phương thức xử lý của mình đến cùng là đúng hay sai, có khi nào quá tuyệt tình với Kiều Kiều không."
Lâm Phôi không nghĩ tới Ngụy Kỳ Miên vậy mà cảm thấy xử lý quá mạnh tay, ở trong nội tâm cảm thấy Ngụy Kỳ Miên quá thiện lương, cười khổ nói: "Cái này còn gọi là quá tuyệt tình? Ngươi đã nghĩ kỹ đường lui cho nàng, tối thiểu không làm nàng mất sạch danh dự, chỉ làm nàng chuyển trường học mà thôi. Nếu như đổi lại ngươi làm vậy với nàng, ngươi cảm thấy nàng sẽ làm gì ngươi?"
"Nàng... nàng chắc hẳn cũng không muốn làm cho danh dự của ta mất sạch." Ngụy Kỳ Miên nói, "Quan hệ của chúng ta rất không tồi."
"Ài, lòng dạ đàn bà." Lâm Phôi bất đắc dĩ nói, "Ta nhìn người rất chuẩn, nếu Ngưu Hải Kiều làm ra sự tình như vậy một lần, ai dám chắc nàng sẽ không làm lần thứ hai? Bất quá về sau thì tốt rồi, nàng chuyển trường học, không còn quan hệ gì với chúng ta nữa, tóm lại, người như vậy không có nguyên tắc, trong mắt chỉ có lợi ích, ngươi đừng nghe nàng kể khổ, nghèo khó không thể coi là lý do! Nàng chỉ là đang kiếm cớ cho sự tham lam của mình mà thôi!"
"Ài, nhưng ta vẫn cảm thấy trong nội tâm thật khó chịu." Vành mắt Ngụy Kỳ Miên đỏ lên.
Lâm Phôi cười khổ nói: "Nữ nhân a... Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà, sau khi trở về nghỉ ngơi thật tốt, ta biết rõ ngươi cho rằng là ngươi ép nàng chuyển trường, trong lòng ngươi áy náy. Nhưng nàng làm ra sai lầm lớn như vậy, ngươi còn cho nàng một cái bậc thang để xuống, nàng cảm tạ ngươi còn không kịp."
"Ừm... Có lẽ vậy." Ngụy Kỳ Miên mỉm cười nói, "Bất kể như thế nào, hôm nay cám ơn ngươi."
"Không cần khách khí với ta."
Điện thoại Ngụy Kỳ Miên bỗng nhiên vang chuông, nàng móc ra nhìn màn hình, lập tức bấm nghe, bên trong truyền đến thanh âm Ngụy Tứ Hải: "Miên Miên, ngươi không sao chứ?"
"Yên tâm đi, không có việc gì." Ngụy Kỳ Miên vừa cười vừa nói, "May mắn đồng học tới kịp, giải cứu được ta, ta đang ở cùng đồng học. A, hắn tên là Lâm Phôi... ."
"Ồ, vậy rất tốt !" Ngụy Tứ Hải ho khan một tiếng, ngay sau đó dùng ngữ khí nghiêm túc nói, "Hôm nay cụ thể là chuyện gì xảy ra? Ta muốn nghe cụ thể hơn."
"Đợi ta trở về sẽ nói với ngươi sau, chuyện này rất phức tạp, đồng học sẽ đưa ta trở về."
"Ừm, vậy thì ta an tâm... ."
Ngụy Kỳ Miên cúp điện thoại, cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Phôi, nói: "Chuyện ta biết ngươi là bảo tiêu, ngươi giữ bí mật, ta cũng giữ bí mật, cha ta sẽ không biết ta đã biết, ngươi cũng đừng để lộ ra ở trường học, ta không muốn trở thành tiêu điểm bị toàn bộ trường học chú ý."
"Ta hiểu, ta tiễn ngươi về nhà." Lâm Phôi khẽ cười nói.
Mà giờ phút này, tại con sông Giang Bá ở Đồng Thành, Ngưu Hải Kiều ngồi ở trên bậc thang, gục mặt xuống bắp đùi mình thút thít nỉ non, trong miệng mắng: "Tuyên Vũ Trai, ngươi đúng là tên khốn kiếp, vậy mà bán rẻ ta, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì ta phải rời trường học, ta không phải chỉ là muốn kiếm một chút tiền thôi sao... ."