Chương 72: Bị Ngụy Kỳ Miên nhìn thấu

Lâm Phôi nhìn Ngụy Kỳ Miên, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Chỉ đơn giản một câu xin lỗi là xong à?"

Ngụy Kỳ Miên có chút ngượng ngùng: "Ta biết chuyện này đúng là làm ngươi phải chịu ủy khuất rất lớn, ngươi nói đi, phải thế nào ngươi mới hết giận. Ngươi chẳng lẽ muốn đánh ta một trận sao?"

"Này, ta là loại người như vậy sao? Một đại mỹ nhân như ngươi ta thương còn không hết, sao có thể nhẫn tâm hạ thủ?"

Lâm Phôi nói năng ngọt xớt, Ngụy Kỳ Miên thấy đáy lòng ngọt ngào như được rót mật, ngoài miệng lại hừ một tiếng: "Vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ?"

"Để ta suy nghĩ." Lâm Phôi sớm đã có chủ ý, lại cố ý giả bộ như trầm ngâm một phen, sau đó đi tới trước mặt Ngụy Kỳ Miên, hai gương mặt cách nhau rất gần.

Ngụy Kỳ Miên bối rối, bất an nói: "Ngươi làm gì... Làm gì vậy?"

Lâm Phôi đưa mặt tới, chỉ vào má mình: "Hôn ta một cái."

"Cái gì?? ?"

"Ta nói hôn ta một cái, ách, nếu như không được thì ta sẽ nghĩ điều kiện kh... ." Lâm Phôi còn chưa nói hết đã cảm thấy một bờ môi ấm áp thơm tho lướt qua gương mặt mình, Lâm Phôi nhìn về phía Ngụy Kỳ Miên, Ngụy Kỳ Miên mắc cỡ đỏ mặt nhìn sang chỗ khác, trong miệng còn nói nhỏ, hôn thì hôn.

Lâm Phôi cười nói: "Hôn thì hôn? Vậy ngươi lại hôn ta thêm một cái đi!"

"Không được!" Ngụy Kỳ Miên đỏ mặt, thò tay đánh vào ngực Lâm Phôi mấy cái nhẹ hều, gắt giọng: "Ngươi quá đáng."

Nhìn Ngụy Kỳ Miên lộ vẻ mặt thẹn thùng, Lâm Phôi cười ha ha, oán khí trong nội tâm sớm đã không còn lại chút gì, chỉ còn lại tràn đầy ngọt ngào cùng vui mừng.

Ngụy Kỳ Miên nũng nịu nói: "Ngươi đùa giỡn ta ở đây mà không sợ Lý Thiên Thiên biết được sẽ tức giận à?"

"A?" Hiện tại đến lượt Lâm Phôi bối rối, ở trong nội tâm lộp bộp một tiếng, nhanh chóng đoán được nơi nào xảy ra vấn đề, lại cố ý giả bộ hồ đồ, " Lý Thiên Thiên nào a?"

"Vẫn còn giả bộ được sao, Lâm- đại- bảo- tiêu?" Ngụy Kỳ Miên giống như cười mà không phải cười nói, "Ngươi ngồi xuống. Chúng ta hảo hảo tâm sự."

"A." Lâm Phôi giống như là học sinh tiểu học phạm sai lầm thành thành thật thật ngồi xuống ghế.

Ngụy Kỳ Miên nói : "Ngươi cho rằng ta không nhận ra? Chiếc xe này không phải chính là của Lý Thiên Thiên sao? Vừa mới bắt đầu ta bị kinh hãi, không lưu ý nhiều, vừa rồi xuống xe ta nhìn thoáng qua biển số, lập tức đã nhận ra."

Lâm Phôi cười khổ nói: "Vậy ngươi gọi ta là Lâm đại bảo tiêu... ."

"Kỳ thật đã sớm hoài nghi rồi, dù sao ngươi biểu hiện quá lợi hại, hơn nữa chúng ta nói chuyện rất hợp ý, trở thành bằng hữu cũng là thuận theo tự nhiên, nhưng mà không khỏi quá mức nhanh chóng, vừa vặn ngươi là bạn ngồi cùng bàn của ta, hơn nữa còn luôn bảo hộ ta, lúc trước ta đã hoài nghi ngươi là cha ta thuê tới, chỉ là không dám xác định mà thôi, hơn nữa hỏi ngươi kiểu gì ngươi cũng sẽ không thừa nhận. Hôm nay nhìn thấy ngươi lái xe Lý Thiên Thiên, ta đã triệt để xác định, nếu như ngươi không làm thuê cho cha ta, Lý Thiên Thiên sao lại đưa xe cho ngươi mượn?"

Lâm Phôi nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút buồn bực, nhẹ nhàng thở ra vì Ngụy Kỳ Miên tưởng mình có thể lái được xe Lý Thiên Thiên là bởi vì bọn hắn đều làm việc cho Ngụy Tứ Hải, phiền muộn là không nghĩ tới bản thân sớm đã bị nhìn ra sơ hở, hiện tại nhất định không giấu giếm được nữa.

Lâm Phôi cười khổ nói: "Vậy ngươi bây giờ muốn làm sao, sẽ không đến mức muốn đuổi ta ra khỏi trường học chứ?"

"Ta không có bản lĩnh lớn như vậy." Ngụy Kỳ Miên nói, "Trường học cũng không phải ta mở, cha ta mới là đại cổ đông, hắn quyết định cho ngươi đến trường, ta sao có thể đuổi học ngươi? Huống chi... Ta nếu đuổi ngươi đi, hắn khẳng định sẽ phái những người khác, vạn nhất phái một người ta không thích thì sao?"

Lâm Phôi ở trong nội tâm khẽ động, cười nói: "Nói như vậy là ngươi ưa thích ta?"

"Ta... ." Ngụy Kỳ Miên lườm Lâm Phôi một cái , gắt giọng, "Ta chỉ là không ghét ngươi mà thôi."

"A a, khó trách các cụ đều nói nữ nhân nói một đằng nghĩ một nẻo." Lâm Phôi thở dài nói, "Vừa rồi khi nói tới chuyện ta lái xe Lý Thiên Thiên, ngươi còn lộ vẻ vô cùng tức giận."

Ngụy Kỳ Miên ửng đỏ mặt mày, vô thức sờ soạng gương mặt mình, hỏi: "Ta vừa rồi có tức giận sao?"

"Có a!" Nhìn bộ dạng Ngụy Kỳ Miên vô cùng đáng yêu, Lâm Phôi không nhịn được cười.

Ngụy Kỳ Miên trợn mắt lườm Lâm Phôi một cái, buổi tối hôm nay nàng đã lườm Lâm Phôi không biết bao nhiêu cái, bất quá Lâm Phôi lại càng muốn trêu chọc nàng, tiểu tiên nữ xinh đẹp bậc này, cho dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng làm cho người ta cảm thấy mất hồn mất vía.

Ngụy Kỳ Miên cứ như một tiên nữ từ trời xuống, Lâm Phôi dù là thường gặp mỹ nữ, nhưng nhìn thấy Ngụy Kỳ Miên tim vẫn đập thình thịch.

Bên ngoài có người gõ cửa, Ngụy Kỳ Miên sờ sờ gò má, thanh âm cũng có chút khác thường, nói: "Vào đi!"

Phục vụ đẩy cửa đi vào, trong tay bưng cái khay, phía trên có ba bát bún cay, nàng đặt ở trên mặt bàn, nhìn lướt qua Lâm Phôi, lại nhìn Ngụy Kỳ Miên đang đỏ ửng mặt mày, sau đó hỏi: "Đúng rồi, vị tiểu thư kia đã trở về sao?"

"Ừm, trở về rồi."

"Vậy các ngươi sẽ thừa một bát bún."

Lâm Phôi cười hì hì nói: "Hai người chúng ta sẽ cùng nhau ăn, nàng nửa bát, ta nửa bát."

Phục vụ viên ồ một tiếng, sau đó cười cười đi ra ngoài.

Ngụy Kỳ Miên trừng lớn mắt, nói: "Không được nói bậy, ai muốn cùng ngươi ăn nửa bát."

"Vậy thì đã sao." Lâm Phôi giả bộ cảm thấy mê hoặc, "Ngươi tại sao lại ngại ngùng như vậy? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bát cuối cùng ta sẽ đút ngươi một miếng, ngươi đút lại cho ta một miếng, tới tận khi hết sạch sao?"

Ngụy Kỳ Miên hung hăng dậm chân, nàng vốn đã xinh đẹp như hoa, hơn nữa còn đang đỏ mặt, nên càng thêm kiều diễm, dù là khối băng cứng rắn nhất thế gian cũng sẽ bị sự mềm mại của nàng hòa tan, Lâm Phôi không phải khối băng, vì vậy hắn ngây dại, thất thần nhìn Ngụy Kỳ Miên.