Ngụy Kỳ Miên ngồi ở vị trí cạnh ghế lái rốt cuộc kịp phản ứng lại, nếu như nàng lúc trước chưa từng nghe đoạn ghi âm, nàng có thể sẽ cảm động vì hành động dũng cảm của Tuyên Vũ Trai, bất quá nàng hiện tại đã biết rõ hết thảy đều là diễn trò, chẳng qua kỹ năng diễn xuất của Tuyên Vũ Trai rất cao mà thôi.
Chỉ là nàng biết dù Tuyên Vũ Trai đang diễn kịch, nhưng bây giờ mà lập tức chọc thủng, Tuyên Vũ Trai có thể sẽ chó cùng rứt giậu làm một số chuyện điên cuồng, vì vậy cần phải tỉnh táo, tạm thời còn chưa thể nói ra.
Ngụy Kỳ Miên hít một hơi thật sâu, ở trong nội tâm chán ghét muốn chết, ngoài miệng lại nói: "Tuyên thiếu, vừa rồi thật sự là cám ơn ngươi."
Tuyên Vũ Trai cười cười: "Khách khí cái gì, đây là chuyện ta nên làm. Vừa rồi dù đối phương có nhiều người hơn nữa, dù là có nguy hiểm tính mạng, ta cũng nhất định phải cứu ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã... Ài... Tuy rằng ta biết rõ thân phận mình còn chưa xứng với ngươi, hai bên không được môn đăng hộ đối."
Nữ nhân đều dễ mềm lòng, nhất là đối mặt với những câu nói kiểu này, Tuyên Vũ Trai cho rằng mình nhất định sẽ làm cho Ngụy Kỳ Miên cảm động, nhưng lại không biết Ngụy Kỳ Miên đã buồn nôn muốn chết.
Ngụy Kỳ Miên nhìn ra ngoài cửa sổ, ra vẻ chưa tỉnh hồn, nói: "Ngươi tạm thời cho ta xuống ở đây đi, ta muốn tìm một quán cà phê ngồi trong chốc lát, đợi nội tâm bình tĩnh lại, sau đó gọi về trong nhà phái người tới đón ta."
"Cái này sao có thể, vẫn nên để ta đưa ngươi đi thì hơn, sự tình vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, bên ngoài thật sự quá rối loạn. Ài, ta đã sớm nghe nói Vạn cục trưởng tới nay luôn dung túng xã hội đen, không ngờ vậy mà loạn đến mức này."
Ngụy Kỳ Miên ở trong nội tâm cảm thấy Tuyên Vũ Trai thật sự quá vô sỉ, rõ ràng đều là kế hoạch của ngươi , hiện tại bán đứng đồng đội, còn ở nơi này lừa gạt ta, Lâm Phôi tuy rằng hư hỏng, nhưng so với ngươi còn tốt hơn nhiều. A a a a, vì sao ta lại nghĩ tới Lâm Phôi nữa, hắn cũng là một tên bại hoại, ta nghĩ tới hắn làm gì?
Ngụy Kỳ Miên cảm thấy có chút phát điên.
Khóe miệng Tuyên Vũ Trai nở nụ cười, nói toàn lời tâm tình mật ngọt, tính toán thời gian, dược tính hẳn là sắp phát tác, lời nói của hắn khẳng định có thể làm Ngụy Kỳ Miên cảm động, về sau nàng sẽ chủ động nhào tới, giao thân thể cho mình.
Xuân dược Tuyên Vũ Trai cho Ngụy Kỳ Miên ăn vào không phải loại kịch liệt, mà là một loại kích tình kết hợp mê huyễn, sau khi nuốt vào bụng sẽ bất tri bất giác nổi lên dục vọng, thậm chí sẽ xuất hiện mấy phần ảo giác, vì vậy Tuyên Vũ Trai căn bản không sợ Ngụy Kỳ Miên về sau tìm tới tính sổ.
Tuyên Vũ Trai tiếp tục nho nhã lễ độ nói : "Miên Miên, ta trước kia vẫn luôn muốn cùng ngươi trò chuyện, lúc trước ngươi bảo ta đi giúp Lâm Phôi, nội tâm của ta thật ra có chút không thoải mái, nhưng cuối cùng ta vẫn đi, chỉ cần ngươi cao hứng, bảo ta làm cái gì cũng được."
"Về sau ta đã nghĩ rằng, ta và ngươi căn bản không xứng đôi, đã vậy thì chỉ cần một mực yên lặng quan tâm ngươi, nhìn ngươi vui vẻ mỗi ngày, vậy là quá đủ rồi."
"Tuy rằng ta biết trong nhà của ta có chút tiền, nhưng so với Ngụy gia thật sự là một trời một vực, ta không muốn làm cho người khác cảm thấy ta yêu ngươi chỉ vì tiền tài, vì vậy rất nhiều lời muốn nói trước giờ ta đều một mực giấu trong lòng, không dám nói ra."
Ngụy Kỳ Miên nghiến răng nghiến lợi, ngươi rõ ràng yêu ta chỉ vì tiền, vậy mà nói dối trơn tru như thật, bất quá, sắc mặt hắn sao lại trở nên kì lạ như vậy?
Ngụy Kỳ Miên không biết gì về chuyện hạ dược, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy khuôn mặt Tuyên Vũ Trai rất kì lạ, khuôn mặt hơi đỏ lên, hơn nữa ánh mắt dần dần trở nên mê ly, hô hấp cũng hơi dồn dập, chỉ là loại biến hóa này rất nhỏ, Ngụy Kỳ Miên không dám xác định bản thân có phải là gặp ảo giác không.
Tuyên Vũ Trai tiếp tục nói: "Miên Miên, ta thực sự là ưa thích ngươi, hôm nay trải qua những chuyện này, vừa rồi ta thực sự rất sợ ngươi bị bọn hắn làm tổn thương."
Lúc này còn một đoạn nữa là xe sẽ đến khu biệt thự ở ngoại thành, biệt thự Ngụy gia đang nằm ở đó, bất quá đại khái cần phải đi thêm chừng mười phút đồng hồ mới tới.
Tuyên Vũ Trai dừng xe ở bên lề đường, sau đó xoay người, dùng hai mắt nóng bỏng nhìn Ngụy Kỳ Miên, bình thường hắn luôn lộ vẻ nho nhã lễ độ, nhưng lúc này lại có chút thất thố, thanh âm khàn khàn: "Miên Miên, ta thích ngươi, ngươi làm bạn gái của ta được không? ?"
Tuyên Vũ Trai hoàn toàn không ý thức được thân thể của mình ngày càng nóng, hơn nữa hình dáng Ngụy Kỳ Miên trước mắt ngày càng mơ hồ, thậm chí trong mắt hắn, Ngụy Kỳ Miên vậy mà lộ ra vẻ mặt dụ hoặc chưa từng có, phảng phất như đang vẫy tay mời chào hắn.
Tuyên Vũ Trai thở hồng hộc, Ngụy Kỳ Miên có chút sợ hãi, cuống quít muốn mở cửa xe, nhưng còn chưa thành công, Tuyên Vũ Trai đã trực tiếp bấm nút khóa chốt, sau đó lớn tiếng nói: "Hiện giờ trong xe chỉ có ngươi cùng ta, làm người yêu của ta được không?"
"Không được, không được!" Ngụy Kỳ Miên đã phát giác được sự dị thường của Tuyên Vũ Trai, nàng không biết Tuyên Vũ Trai uống phải thuốc kích dục, chỉ cho rằng Tuyên Vũ Trai mặt người dạ thú, hoàn toàn bộc lộ ra bản tính, ở trong nội tâm tràn đầy sợ hãi, bối rối nói: "Ngươi thả ta ra, nếu không nhà của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Ta thích ngươi a, I love you!" Tuyên Vũ Trai bắt được bả vai Ngụy Kỳ Miên, nàng dốc sức liều mạng giãy giụa, lại căn bản không làm gì được, trong mắt dần dần có nước mắt chảy xuống, miệng la lớn: "Cứu mạng a, cứu ta với! !"
Trong nội tâm nàng tuyệt vọng, ở địa phương vắng vẻ này, chung quanh căn bản không có người đi qua, hơn nữa cửa sổ xe của Tuyên Vũ Trai nhìn từ bên ngoài vào chỉ có màu đen kịt, không thấy được gì, ai biết mà tới cứu nàng?
Nàng nhanh chóng khóc đến mức nước mắt làm ướt đẫm quần áo, đang định nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, chợt nghe thấy một tiếng ầm vang, cửa sổ ghế lái bị đập nát, một bàn tay thò vào mở cửa xe, sau đó một người đàn ông xuất hiện, hắn bắt lấy cổ áo Tuyên Vũ Trai, trực tiếp kéo Tuyên Vũ Trai ra ngoài, vừa lộ ra vẻ mặt xấu xa điển hình của mình vừa cười nói: "Ta tới cứu ngươi."
Lâm Phôi xuất hiện!