Nghĩ tới Lâm Phôi đang nằm bên cạnh mình, lại sợ Lâm Phôi không nhịn được sẽ làm chuyện xấu, nàng đành phải nghĩ biện pháp khiến Lâm Phôi phân tâm, tìm chủ đề tán gẫu : "Đúng rồi, ngươi vì sao nấu ăn ngon như vậy, thường xuyên xuống bếp sao? Hay là học từ người nào?"
"Học từ một người hàng xóm." Lâm Phôi vừa cười vừa nói, "Khi còn bé ta cùng mẹ ta ở chung, vì cung cấp tiền bạc cho ta đến trường, mẹ ta thường xuyên làm việc tới tối mịt, vì vậy tan học về đến nhà ta sẽ tận lực giúp mẹ nấu cơm. Vừa mới bắt đầu kỳ thật rất khó ăn, nhưng may mắn có mấy người hàng xóm lợi hại, có người biết công phu, có người biết nấu nướng, còn có một người hàng xóm cầm kỳ thi họa đều tinh thông, ta học được rất nhiều bản lĩnh từ họ."
Lý Thiên Thiên kinh ngạc nói: "Ảo diệu như vậy sao? Ngươi khi còn bé ở chung cùng mẹ? Vậy cha của ngươi đâu? Hắn... Ta có chọc vào nỗi đau của ngươi không?"
"Hắc hắc, sao cũng được." Lâm Phôi ngoài miệng nói năng thoải mái, trong mắt lại xuất hiện sương mù, ngữ khí có chút cứng ngắc, "Khi ta được mấy tuổi cha ta đã biến mất khỏi thế giới này."
"Vậy là hắn... ."
“Không phải” Lâm Phôi hít một hơi thật dài, nói, "Ta thực ra hy vọng là hắn qua đời, như vậy tối thiểu ta biết hắn không phải vứt bỏ mẹ con chúng ta, nhưng hắn chỉ nói là muốn đi ra ngoài một lần, sau đó không còn trở về. Hắn rời đi hai năm, trong nhà thu được một tấm hình, là hắn chụp cùng một nữ nhân khác, bọn họ đang ôm nhau."
Lý Thiên Thiên đồng tình nói: "Thực xin lỗi."
"Hắc hắc, không sao. Hai năm đầu từ khi hắn rời khỏi, trong nhà của ta sẽ bị một ít lưu manh đến bắt nạt, lúc ấy ta không bảo vệ được mẹ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị người khác khi dễ, ta hận, ta đã thề về sau phải học được bản lĩnh lớn, bảo hộ tất cả những người xung quanh."
Lý Thiên Thiên hỏi: "Đây là nguyên nhân ngươi làm nghề bảo vệ?"
"Đúng vậy, đây là chấp niệm từ nhỏ của ta, ta rốt cuộc làm được." Ánh mắt Lâm Phôi lộ vẻ kiêu ngạo.
Lý Thiên Thiên hỏi: "Về sau những tên lưu manh kia sao rồi? Bọn hắn đã bị ngươi thu thập chưa?"
"Chưa." Ánh mắt của Lâm Phôi mang theo vài phần nghi hoặc: "Về sau những tên lưu manh kia đều đã biến mất, không còn xuất hiện, chờ ta học được bản lĩnh thật sự, muốn tìm bọn hắn xin tí máu về làm tiết canh mới phát hiện mình căn bản không tìm được."
"A." Lý Thiên Thiên mỉm cười, "Bất kể thế nào, hiện tại ngươi đã hoàn thành nguyện vọng rồi."
"Đúng vậy, nói thật, bởi vì khi còn bé phải trơ mắt nhìn mẹ bị bắt nạt, vì vậy ta thống hận nhất chính là đám tiểu lưu manh cùng xã hội đen, không nghĩ tới bây giờ mỗi ngày trong trường học đều phải nhìn thấy."
Lý Thiên Thiên lộ ra vài phần sầu lo, ngay sau đó mỉm cười nói: "Dù sao nhiệm vụ chỉ có hai tháng mà thôi, hai tháng sau ngươi không cần đối diện mấy người đó nữa, không cần xen vào việc của người khác làm gì."
"Ừm, người không phạm ta ta không phạm người." Lâm Phôi khẽ cau mày, "Nhưng ta vẫn cảm thấy, ta không có khả năng một mực không quan tâm, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ phải dây dưa, trước kia khi thi hành nhiệm vụ ta chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như vậy, ta thậm chí có linh cảm trường đại học này rất có thể sẽ ảnh hưởng lớn tới tương lai của ta."
Lý Thiên Thiên càng thêm sầu lo, nhưng lại bật cười, nói : "Ngươi nói chuyện cũng quá khoa trương rồi a? Có phải là suy nghĩ nhiều không?"
Lâm Phôi cẩn thận ngẫm lại, cũng cảm giác mình cùng những học sinh kia không có khả năng dây dưa quá sâu, vì vậy nhịn không được bật cười: "Chắc vậy rồi, có khả năng là ta nghĩ nhiều, ài, đừng nói mấy chuyện này nữa, hai ta bắt đầu nghỉ trưa thôi."
Lâm Phôi nói, một tay thò vào trong chăn sờ tới thân thể Lý Thiên Thiên.
Lý Thiên Thiên yêu kiều kêu a một tiếng, sau đó đá một cước vào ngực Lâm Phôi, Lâm Phôi vậy mà lăn xuống khỏi giường, trong miệng kêu lên: "Con mẹ nó chứ, ngươi muốn mưu sát chồng à!"
Lý Thiên Thiên đỏ mặt , có chút ngượng ngập nói: "Người ta còn chưa chuẩn bị tâm lý, đợi buổi tối đi."
Lâm Phôi liếc mắt: "Không phải là ôm nhau ngủ sao, có gì mà xoắn, với trạng thái bây giờ của ngươi, chẳng lẽ buổi tối còn có thể làm gì?"
"Ta có thể... Ta có thể dùng tay a!"
Lâm Phôi sửng sốt một chút, ngay sau đó cảm thấy tâm tình bành trướng kích động, hô hấp dồn dập : "Tốt lắm, dùng tay cũng được... ."
"Vậy từ giờ tới chiều chỉ được trò chuyện, không cho phép động tay động chân với ta."
"Ta cam đoan, cam đoan không làm gì... ."
Buổi tối là được chơi lớn, nên Lâm Phôi không vội nhất thời nửa khắc, vì vậy buổi chiều liền cùng Lý Thiên Thiên tán gẫu nói chuyện, sau đó nhắm mắt đi ngủ, đợi đến lúc tiếp cận chạng vạng tối, Lâm Phôi chạy đến trong phòng bếp nấu cơm cho Lý Thiên Thiên, ba món ăn một chén canh, bữa cơm tối lại làm cho Lý Thiên Thiên khen không dứt miệng.
Mắt thấy sắc trời đã tối rồi, Lâm Phôi đi vào trong phòng tắm tắm rửa một phen, sau đó chỉ mặc một cái quần lót lặng lẽ bò lên trên giường của Lý Thiên Thiên... .