Chương 58: Thân thế Lâm Phôi

Chương 58+59 : Thân thế Lâm Phôi.

"Thôi đi! Hôm nay thật sự không được, ta bây giờ còn đang cảm thấy có chút đau đầu."

Lâm Phôi nhìn ra sắc mặt Lý Thiên Thiên đúng là không được tốt, ân cần hỏi: "Ngươi không bị chấn động tới não chứ?"

"Không nghiêm trọng như vậy." Lý Thiên Thiên không biết đang suy nghĩ cái gì, trong ánh mắt cất giấu sợ hãi, khe khẽ thở dài nói, "Bị thương không nặng, chỉ là quá kinh hãi, đêm nay ngươi có thể ở chỗ này cùng ta không?"

"Ách, buổi tối ngươi sẽ không chiếm tiện nghi của ta chứ?"

Lý Thiên Thiên trừng mắt lườm hắn một cái.

Lâm Phôi lại cười cười : "Khụ khụ, không nói cái này nữa, trong nhà ngươi có đồ ăn không, ta xuống bếp nấu cơm cho ngươi."

Lý Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy đã tới giữa trưa, thoáng do dự một chút: "Tùy tiện nấu cho ta chút mì là được."

"Hắc hắc, ngươi sợ làm phiền ta sao, yên tâm đi, không có việc gì."

"Ừm, ta cũng muốn buổi trưa ăn đơn giản một chút, buổi tối lại hưởng thụ bữa tiệc lớn là ngươi."

"Như vậy cũng tốt, ngươi đợi ở đây, ta xuống bếp."

"Ừm... Ta về phòng nghỉ ngơi một chút."

Lý Thiên Thiên vừa đứng lên, Lâm Phôi lập tức đi tới, lộ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sao có thể để một mình ngươi đi đường, ta vịn ngươi."

Lý Thiên Thiên dùng thanh âm kiều mị nói: "Muốn vào khuê phòng của ta thì cứ việc nói thẳng... ."

"Khục khục, ngươi lại dùng âm thanh để câu dẫn ta rồi, ta sắp không khống chế nổi bản thân nữa."

Lý Thiên Thiên đỏ mặt, ngậm miệng lại, để Lâm Phôi dìu đến cửa gian phòng, sau đó đẩy cửa phòng ra, lập tức lộ ra khung cảnh sạch sẽ đẹp đẽ bên trong, chỗ này không có đặc điểm đặc thù gì của con gái, bất quá lại không nhiễm một hạt bụi.

Lâm Phôi đánh giá một vòng, sau đó nói: "Rất sạch sẽ."

Lý Thiên Thiên mang theo vài phần tự hào nói: "Ừm, ta là thư ký, làm việc nhất định phải cẩn thận tỉ mỉ, vì vậy trong sinh hoạt cũng muốn bồi dưỡng loại tính cách này."

Lâm Phôi giơ ngón tay cái lên, khen ngợi nói: "Lợi hại, về sau người nào lấy được ngươi thật là có phúc."

Lâm Phôi vịn Lý Thiên Thiên nằm lên giường: “Ta đi làm cơm trưa, cho ngươi nếm thử tay nghề của ta."

Lâm Phôi nói xong liền đi ra ngoài, tiếng bước chân dần nhỏ đi.

Lý Thiên Thiên nhẹ nhàng thở ra đồng thời trong mắt lại lộ ra vài phần mê man, ngay sau đó mỉm cười, lẩm bẩm: "Ta mang hắn tới đây quả thực là dẫn sói về nhà, nhưng vì sao ta lại không có chút cảnh giác nào, chỉ bởi vì hắn đẹp trai? Ài, đẹp trai thật sự là rất có ích lợi... Bất quá, có một số việc không biết có nên nhắc nhở hắn không."

Lý Thiên Thiên bỗng nhiên lộ vẻ sầu lo cùng e ngại.

Lâm Phôi rất nhanh làm xong bữa trưa, là hai bát mì, bưng vào trong phòng, Lý Thiên Thiên húp sùm sụp tô mì nóng hổi, ăn như hổ đói, còn khen không dứt miệng: "Tay nghề nấu ăn thật khá, về sau vợ của ngươi rất có phúc."

"Ừm, cưới ngươi có phúc, gả cho ta cũng có phúc, hay là hai ta dứt khoát về chung một nhà đi."

"Hừ, đừng nói linh tinh, ngươi nhỏ hơn ta nhiều tuổi như vậy, ta không muốn đợi đến lúc ta hoa tàn ít bướm, ngươi vẫn còn phong độ ngời ngời, nhất là nam nhân vốn già chậm hơn nữ nhân nhiều."

Lâm Phôi cười hắc hắc, hắn cũng đang sợ Lý Thiên Thiên tưởng thật, Lý Thiên Thiên nói như vậy ngược lại rất tốt.

Lý Thiên Thiên tiếp tục nói: "Ngươi ở trong trường học nhàm chán, ta hiện tại vừa đúng lúc khuyết thiếu cảm giác an toàn, ngươi có thể cho ta thứ ta muốn, ta cũng có thể cho ngươi thứ ngươi muốn, về phần sinh hoạt cá nhân thì đừng can thiệp lẫn nhau, ngươi có người yêu ta sẽ không quản tới."

Lâm Phôi cười nói: "Tốt, tốt, còn muốn ăn thêm một bát nữa không?"

"Muốn... ."

Hai người ăn xong, đặt bát ở một bên, Lâm Phôi trực tiếp nằm ở trên giường Lý Thiên Thiên.

"Cái gì vậy... Ngươi nằm ở đây làm ta rất không thoải mái."

"Hắc hắc, ta chỉ là đơn thuần nằm ở đây chốc lát mà thôi, ta mệt mỏi nấu mì cho ngươi, ngươi lại không cho nghỉ ngơi? Cũng quá không có lương tâm rồi."

"Được rồi... ." Lý Thiên Thiên biết rõ Lâm Phôi mở mồm nói đạo lý là sắp không có chuyện tốt, bất quá có khả năng bởi vì Lâm Phôi đủ đẹp trai, hơn nữa nàng hiện tại cũng đang cần đàn ông an ủi, vì vậy không còn kháng cự, nhỏ giọng nói, "Nhưng không cho phép ngươi đụng vào ta."

"Không đụng, không đụng." Lâm Phôi nằm cạnh Lý Thiên Thiên, hít một hơi thật dài, cảm nhận mùi thơm cơ thể của Lý Thiên Thiên xộc vào mũi, có chút tâm tình bất định.

Trái tim Lý Thiên Thiên thì đập bình bịch không ngừng, kì thật dù hôm nay nàng ăn nói mạnh bạo, nhưng dù sao cũng là một nữ nhân truyền thống, năm nay hai mươi bảy tuổi, ngoại trừ đại học từng tiếp xúc thân mật với bạn trai cũ, căn bản không có quan hệ với nam nhân khác, bây giờ nội tâm tự nhiên rất khẩn trương.