Chương 51: Phùng Kính Nam nhắc nhở(2)

Lời nói của Lâm Phôi làm cho mấy người bọn hắn đều cúi đầu.

Lâm Phôi vừa cười vừa nói: "Phải từ từ thì khoai mới nhừ, ta biết không có khả năng lập tức phát sinh chuyển biến 180 độ, được rồi, ngủ thôi."

Phác Thành Cát từ trong ký túc xá lặng lẽ đi ra ngoài, những người khác cũng đều trở lại trên giường mình để đi ngủ, bất quá vừa rồi xảy ra sự tình lớn như vậy, bọn hắn đều cảm thấy ở trong nội tâm rất không bình tĩnh, lăn lộn trằn trọc mãi mà không ngủ được.

Lâm Phôi ngược lại ngủ rất ngon, hắn đã kiểm tra, Vương Hoành Vĩ không có nguy hiểm tính mạng, điều này đã đủ rồi, chỉ là gia đình Vương Hoành Vĩ điều kiện kém như vậy, tiền này nhất định phải có người trả, may mắn là người hiềm nghi đã bị bắt lại, vậy thì để người động thủ là Vương Mãnh trả tiền đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Phôi xuống giường thì phát hiện chậu rửa mặt đã được đổ đầy nước ấm, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Các ngươi không cần phải đối xử với ta khách khí như vậy, ta không phải là lão đại gì cả."

Ngô Quân nói : "Phôi ca, chúng ta đã nhận ngươi làm lão đại rồi."

Lâm Phôi bất đắc dĩ lắc đầu, lộ vẻ mặt sao cũng được, mặc kệ bọn hắn, tự mình không thừa nhận là được.

Lâm Phôi rửa mặt đánh răng xong, tự nhiên có người ở bên cạnh đổ sạch nước cùng vệ sinh chậu, hôm nay là chủ nhật, Lâm Phôi không có chuyện gì, trọng yếu nhất là chờ đợi tin tức bên Ngụy gia, bất quá trước khi Ngụy gia có động tĩnh, Lâm Phôi còn muốn đi thăm Vương Hoành Vĩ, dù sao Vương Hoành Vĩ tổn thương không nhẹ, không có nguy hiểm tính mạng nhưng không có nghĩa là không sao, đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm qua Lâm Phôi tức giận như vậy.

Lâm Phôi nói chốc lát nữa đi thăm Vương Hoành Vĩ, những người khác cũng đều la hét muốn đi theo, Lâm Phôi cũng không ngăn cản, bạn cùng phòng nên quan tâm giúp đỡ nhau, đây là chuyện rất tốt.

Đột nhiên bên ngoài kí túc xá vang lên tiếng đập cửa, Ngô Quân tùy tiện tới mở ra, liền thấy một người cao lớn đứng ở bên ngoài, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, kinh sợ nói: "Phùng đại ca, người làm sao lại tới đây."

Ngoài cửa hóa ra là nhân viên quản lý kí túc xá Phùng Kính Nam.

Phùng Kính Nam liếc nhìn Ngô Quân một cái, cất bước đi đến trước mặt Lâm Phôi, Lâm Phôi ngồi trên giường, đối mặt với Phùng Kính Nam mà không có cảm giác áp lực gì, còn bởi vì ký túc xá hỗn loạn mà có ấn tượng không tốt với Phùng Kính Nam, phải biết rằng lúc trước mình bị đám người Đại Lôi vây quanh, nếu không phải Tuyên Vũ Trai đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ đã đấm nhau to, thế mà chẳng thấy mặt Phùng Kính Nam ở đâu.

Phùng Kính Nam nhìn thấy Lâm Phôi ngồi ở trên giường không phản ứng lại bản thân, vậy mà không tức giận, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh, vừa cười vừa nói: "Ngươi xem ra rất hiểu y học, tối hôm qua ta đi tới bệnh viện, bác sĩ may miệng vết thương khen ngươi không dứt miệng, hắn nói nếu không phải ngươi xử lý kịp thời, chỉ sợ dù đến bệnh viện cũng sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà nguy hiểm tới tính mạng, dù vậy thì Vương Hoành Vĩ đoán chừng cũng phải nằm viện hơn một tuần lễ, tiền thuốc men đã do trường học trả trước, chủ nhiệm lớp cùng ta đợi đến khi xác định hắn đã triệt để thoát khỏi nguy hiểm mới rời đi."

Lâm Phôi thản nhiên nói: "Trước kia ta đã học một ít tri thức về phương diện này."

Phùng Kính Nam mỉm cười nói: "Chuyện tối hôm qua ta rất bội phục ngươi, ngươi rất đàn ông, rất trượng nghĩa."

Lâm Phôi cười cười, ý vị thâm sâu nói: "Đêm qua ngươi không nói như vậy."

"A, đó là bởi vì ta không muốn ngươi đi lên gây phiền toái, trên lầu đều là sinh viên năm hai, thủ đoạn ác độc, lúc trước Trương Xuân Lôi thu được một đám tiểu đệ xong, vì bồi dưỡng lá gan cùng thủ đoạn của bọn hắn, cố ý mang theo bọn hắn ra ngoài trường đánh nhau, mỗi một kẻ đều từng chịu tổn thương nhiều lần, kinh nghiệm phong phú."

Lâm Phôi hơi kinh ngạc, thản nhiên nói: "Trương Xuân Lôi này xem ra cũng có chút thủ đoạn."

"Nếu không ngươi cho rằng hắn bằng cái gì mà làm đám người khoa thể dục cũng phải có chút kiêng kị? Trước kia đám sinh viên khoa thể dục hoàn toàn không để những khoa khác vào mắt, đây cũng xem như một loại bản lĩnh của Trương Xuân Lôi."

Lâm Phôi thản nhiên nói: "Mặc kệ hắn có bản lĩnh gì, không chọc tới ta mới là loại bản lĩnh giỏi nhất."

Phùng Kính Nam không kinh ngạc, cười ha hả nói: "Ngươi rất càn rỡ, đương nhiên, ngươi có tiền vốn để càn rỡ, nhưng mà ta nhất định phải khuyên ngươi một câu, hiện tại ngươi còn chưa phải là đối thủ của Trương Xuân Lôi, mãnh hổ không đấu lại đàn sói, ta biết ngươi rất giỏi đấm nhau, hơn nữa ngươi cũng rất gan dạ, tuy rằng chưa thấy ngươi chính thức động thủ, nhưng mà ta tin tưởng ánh mắt của mình, trong tình huống một chọi một, đến cả Trương Xuân Lôi cũng không phải đối thủ của ngươi, may ra thì thuộc hạ của hắn- Đao Tử mới coi như một cái uy hiếp."

Lâm Phôi thầm nghĩ trong lòng: "Tin tức của Phùng Kính Nam có chút bế tắc a, còn không biết ta đã đánh gục cả Đao Tử."

Ánh mắt Phùng Kính Nam bỗng nhiên trở nên thâm sâu, nói: "Bất quá ta nhất định phải nói, ngươi còn chưa phải đối thủ của Trương Xuân Lôi, hắn có nhiều thuộc hạ, hơn nữa nếu các ngươi đấm nhau, sẽ có người ngoài vào đối phó ngươi."

Lâm Phôi hỏi: "Người nào?"

"Khoa thể dục!"

Lâm Phôi nghĩ tới Trương Hoành Địch đêm qua, cùng với thái độ có chút mơ hồ của khoa thể dục.