Chương 50: Phùng Kính Nam nhắc nhở

Chương 50+51: Phùng Kính Nam nhắc nhở

Sau khi các tân sinh lầu một nhìn thấy Lâm Phôi đi xuống lầu, cũng không khỏi bị khí thế của Lâm Phôi ép thối lui đến hai bên hành lang, sau đó trơ mắt nhìn Lâm Phôi đi qua, cuối cùng về tới phòng ngủ.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó nhẹ nhàng thở ra.

"Ông trời ơi, hắn vậy mà thực sự bình bình an an đi xuống từ lầu hai."

"Lâm Phôi không hổ danh là Lâm Phôi, ngày càng bá đạo."

"Nói bậy bạ gì đó, nhớ kỹ phải gọi là Phôi ca, về sau chúng ta cũng phải gọi là Phôi ca mới được."

Trương Xuân Vũ lộ sắc mặt phức tạp, trước kia vốn chỉ hắn mới có được lực uy hiếp này, mà bây giờ tất cả hào quang đều bị Lâm Phôi cướp đoạt, có điều Lâm Phôi thật sự quá mạnh mẽ, hắn vốn mong đợi Đại Lôi có thể hung hăng giáo huấn Lâm Phôi một trận, không nghĩ tới ca ca hắn cũng không thể làm gì Lâm Phôi, tuy rằng không biết trên lầu rốt cục phát sinh cái gì, nhưng Lâm Phôi có thể đi xuống, đây là sự thật.

Nhân viên quản lý kí túc xá Phùng Kính Nam bắt đầu lớn tiếng quát : "Tất cả đứng ở chỗ này làm gì, còn không mau trở về trong phòng ngủ? Người nào trở về muộn một bước, tháng này sẽ chịu trách nhiệm quét nhà cầu!"

Các sinh viên lập tức đều tản đi, Phùng Kính Nam nhìn về phía phòng Lâm Phôi, ánh mắt trở nên thâm sâu.

Khi mấy người Phạm Hàm Ninh trở lại trong phòng, Lâm Phôi đã nằm trên giường mình, Ngô Mạnh Kiệt cảm khái nói: "Phôi ca, vừa rồi ngươi quá trâu bò, khí thế quá cường đại, tất cả tân sinh khoa máy tính đều bị ngươi chấn nhiếp. Phôi ca, nếu như ngươi ra lệnh một tiếng, tân sinh khoa máy tính về sau nhất định sẽ tôn ngươi làm lão đại, đến lúc đó cho dù là Trương Xuân Lôi cũng phải nể sợ ngươi ba phần."

Ngô Quân phụ họa: "Đúng vậy Phôi ca, nếu quả thật như vậy, chúng ta người đông thế mạnh, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ lập tức xông lên khô máu với Đại Lôi!"

Lâm Phôi trở mình, lười biếng nói: "Ta không có hứng thú với mấy trò xưng hùng xưng bá này, quá nhàm chán."

Thấy Lâm Phôi nói như vậy, mọi người cũng không khuyên nữa.

Mà đúng lúc này, cửa ra vào bỗng nhiên vang lên âm thanh gõ cửa, Phạm Hàm Ninh đi mở cửa, thấy Phác Thành Cát đứng ở ngoài, hắn lập tức để Phác Thành Cát tiến vào.

Lâm Phôi nhìn thoáng qua Phác Thành Cát, hỏi: "Đã trễ như vậy ngươi còn tới đây làm gì?"

Phác Thành Cát cười nói: "Vừa rồi vốn ta muốn cùng ngươi xông lên, quả thực là quá đẹp trai xuất sắc, rất có khí phách, bất quá khi đó hai chân ta mềm nhũn như bún."

Nghe xong Phác Thành Cát nói như vậy Lâm Phôi không tức giận, ngược lại bật cười, toàn bộ ký túc xá cũng nở nụ cười.

Ngô Mạnh Kiệt vừa vừa nói: "Ngươi đừng tự trách mình, lúc ấy đâu chỉ là ngươi mềm chân, ta cũng không khác gì."

Phác Thành Cát nhìn Ngô Mạnh Kiệt một cái, thổn thức nói: "Đến cả ngươi cũng thành như vậy, ta không còn cảm thấy xấu hổ như trước nữa."

Phác Thành Cát chạy đến dưới giường Lâm Phôi nhỏ giọng nói vào tai hắn: "Phôi ca, vừa rồi ngươi cũng thấy được, rất nhiều tân sinh đều sùng bái nhìn ngươi, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, không biết bao nhiêu người sẽ chạy tới làm tiểu đệ của ngươi."

Lâm Phôi không nghĩ tới Phác Thành Cát sẽ nhắc chuyện này, có chút bất đắc dĩ : "Ta thực sự không có hứng thú, huống chi ta hiện tại thanh danh không được tốt, rất nhiều người đều cho rằng ta cưỡng hiếp Ngưu Hải Kiều không thành, ngươi còn muốn làm cho người ta cảm thấy ta đúng thật là lưu manh?"

Phác Thành Cát không hiểu ra sao hỏi: "Lưu manh thì có gì xấu, huống chi trong trường học này, người nào không lưu manh mà được sống tốt lành được? Không nói đến lão đại khoa máy tính Chu Đại Hổ, dù là chỉ giống như Địch ca cùng Đại Lôi, thu phí bảo hộ là cuộc sống đã tốt hơn nhiều, trong bốn năm đại học, tuyệt đối có thể kiếm lời rất nhiều tiền."

Phác Thành Cát nói vậy làm cho mọi người trong ký túc xá đều kích động, nói thật, sinh viên là thời điểm bắt đầu hiểu sâu sắc sự quan trọng của tiền tài, đi ra ngoài ăn uống chơi đùa phải dùng tiền, tán gái cũng cần tiền, làm chuyện gì mà không dùng tiền? Vì vậy chỉ diễu võ dương oai trong trường học thì không có ý nghĩa gì, nhất định phải kiếm tiền, đây mới là điều trọng yếu nhất.

Lâm Phôi không có hứng thú, bản thân chẳng qua là muốn làm bảo tiêu cho Ngụy Kỳ Miên hai tháng, rảnh hơi hay sao mà bỏ công lăn lộn thành lão đại, hơn nữa, bất kể là Ngụy Kỳ Miên hay là Lâm Phôi đều rất chán ghét sự hỗn loạn trong trường học, sao có thể khiến nó loạn càng thêm loạn? Đừng nhìn hắn đi tới trường học không được vài ngày đã trêu chọc nhiều chuyện như vậy, từng bước một đều là bị ép buộc, muốn Lâm Phôi hạ thấp tư thái mà không quan tâm bằng hữu của mình, hắn không làm được.

Lâm Phôi nói : "Được rồi, ta thực sự không có hứng thú, các ngươi đừng mơ mộng nhiều, ngủ sớm một chút đi."

"A."

Mọi người đều cảm thấy thất lạc.

Lâm Phôi nói : "Bất quá về sau trong kí túc xá có chuyện gì, ta vẫn hy vọng các ngươi có thể đoàn kết nhất trí, giống như hôm nay, Ngô Quân, Ngô Mạnh Kiệt, còn các ngươi nữa, nếu như hôm nay các ngươi có thể cùng đi theo ta xông lên tầng hai, ta sẽ càng cao hứng hơn một ít, ta có thể cam đoan giúp các ngươi bình an đi xuống."