Chương 47: Lâm Phôi kiêu ngạo
Lâm Phôi đi đến đầu bậc thang sau đó bỗng nhiên ngừng lại, không lên nữa, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, cũng có một số người cảm thấy thất vọng, cho rằng Lâm Phôi không dám lên.
Phùng Kính Nam thở ra một hơi thật dài, làm một nhân viên quản lý ký túc xá, hắn thực ra không sợ hãi Trương Xuân Lôi trên lầu hai, chỉ là đối với hắn mà nói, có thể ít một chuyện là tốt nhất, hơn nữa hiện tại bố cục trong khoa máy tính đã được hình thành, hắn không hy vọng lại có mâu thuẫn xung đột.
Phùng Kính Nam lộ ra vẻ mỉm cười, nói : "Được rồi, nếu như hắn đã không có nguy hiểm tính mạng, nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện."
Lâm Phôi không đáp lại, ánh mắt nhìn sang cửa đại sảnh ký túc xá, mọi người đều có chút nghi hoặc nhìn theo, không đến hai giây sau, từ xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu của xe cứu thương, xe cứu thương dừng ở ngoài cửa, một đám y tá từ bên ngoài bê cáng cứu thương chạy vào.
Lâm Phôi thấy Vương Hoành Vĩ được khiêng đi, lúc này mới yên tâm lên trên lầu tiếp.
Sắc mặt Phùng Kính Nam trở nên vô cùng kỳ quái, vừa rồi Lâm Phôi đã nghe được tiếng xe cứu thương đầu tiên? Những người khác không nghe thấy cái gì, còn Lâm Phôi đã sớm nghe được?
Lâm Phôi có lỗ tai gì thế này!
Bất quá điều chính thức làm cho sắc mặt Phùng Kính Nam trở nên ngưng trọng là Lâm Phôi đã đi lên trên, mấy ngày nay hắn kỳ thật cũng đã được nghe nói về sự xung đột của Lâm Phôi và Đại Lôi, Nhị Lôi, xem ra tối nay sắp có náo nhiệt để xem, kết cục Lâm Phôi chắc chắn sẽ rất thê thảm, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng mà trên lầu chỉ sợ cũng có mấy kẻ bị thương.
Ngô Quân, Ngô Mạnh Kiệt, Phạm Hàm Ninh, cả đám đều lộ ra sắc mặt khó coi, do dự một chút, cuối cùng vẫn không dám lên lầu, cái này không phải là bọn hắn không giảng nghĩa khí, chỉ là loại thời điểm này xông lên không khác gì muốn chết.
Nhưng mà bọn hắn ở trong nội tâm lại tràn đầy cảm động, vì bạn cùng phòng mới quen mấy ngày, Lâm Phôi đã xâm nhập hang hổ, bọn hắn chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Lâm Phôi, hy vọng có thể bình bình an an đi xuống từ phía trên kia.
Lâm Phôi từng bước một đi tới lầu hai, hành lang lầu hai hiện tại có rất nhiều người đang đứng, động tĩnh dưới lầu quá lớn, hiển nhiên bọn hắn cũng đều đã nghe được, bất quá bọn hắn đều ở trên tầng không có đi xuống.
Lâm Phôi vừa mới vừa đi tới lầu hai, ánh mắt tất cả mọi người trong hành lang đều đã rơi vào trên thân Lâm Phôi, từng người lộ ra ánh mắt âm trầm, tựa như thợ săn đang nhìn con mồi, tùy thời sẽ ập đến xé xác hắn.
Ánh mắt Lâm Phôi lại không hề sợ hãi quét mắt liếc lại bọn hắn một vòng, phát hiện nơi đây cũng không có người mình muốn tìm, vì vậy Lâm Phôi đi đến cửa phòng thứ nhất gần mình nhất, gõ cửa mấy cái, trong phòng đến cả một chút xíu động tĩnh cũng không có, mấy kẻ trong hành lang đều khoanh cánh tay chuẩn bị xem náo nhiệt, bọn hắn muốn nhìn xem nếu bên trong không mở cửa thì Lâm Phôi sẽ làm như thế nào, theo cái nhìn của bọn hắn, trừ phi Lâm Phôi bị điên rồi, nếu không sẽ không có khả năng phá cửa mà vào.
Lâm Phôi gõ cửa thêm mấy lần, thấy bên trong không có động tĩnh, dùng ngữ khí hời hợt nói : "Ta đếm tới ba, nếu như còn không mở cửa, ta sẽ dùng chân đạp ra."
Tất cả mọi người giật mình kinh sợ.
Lâm Phôi không thèm dài dòng: "Một."
"Hai."
"Ba."
Lâm Phôi lui về phía sau một bước, hít một hơi thật sâu, đang định dùng chân đạp tới, bỗng nhiên cửa phòng mở ra từ bên trong, mấy nam sinh xuất hiện, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phôi.
Lâm Phôi hừ lạnh, nếu bọn hắn thực sự không mở cửa, Lâm Phôi sẽ đạp cửa, bất quá như vậy thì một trận đại chiến là không thể tránh được.
Đối diện với mấy tên sinh viên trẻ trâu không được huấn luyện bài bản, Lâm Phôi tự nhiên có biện pháp toàn thân trở ra, nhưng nếu vậy thì thực lực của hắn sẽ bại lộ quá mức triệt để, Ngụy Kỳ Miên khó tránh khỏi sẽ bắt đầu hoài nghi, đối với chuyện bảo hộ Ngụy Kỳ Miên về sau cũng sẽ làm nảy sinh một chút phiền toái không tất yếu, ví dụ như nếu Ngụy Kỳ Miên đoán được thân phận của hắn, có thể sinh lòng kháng cự không?
Lúc này nếu có thể không triệt để bại lộ thực lực, vậy là chuyện tốt nhất.
Lâm Phôi đi vào, ánh mắt quét mắt liếc một vòng, sau đó lại đi ra, Lâm Phôi phát giác được trong cả quá trình mấy tên sinh viên năm hai đều nhìn mình một cách lạnh lùng, bất quá ở trong nội tâm cũng không thèm quan tâm, đoán chừng đây là vì bản thân lúc trước từng dạy dỗ Trương Hoành, những sinh viên này đã có một chút sợ hãi với hắn, nếu đổi thành những người khác, đoán chừng hiện tại đã đấm nhau to.
Lâm Phôi ngay sau đó lại đi đến cửa phòng thứ hai, cũng gõ cửa phòng, vào trong đi dạo một vòng, sau đó đi ra bên ngoài.
Trong hành lang, sắc mặt những sinh viên xem náo nhiệt đã có chút ít thay đổi, bọn hắn lúc trước nghe Trương Xuân Lôi phân phó, đêm nay tạm thời không nên phát xinh xung đột trực tiếp với Lâm Phôi, đừng để sự tình náo loạn quá lớn, cho nên mới không có ai chính thức động thủ, có điều bọn hắn cảm thấy chỉ bằng uy nghiêm đàn anh của đại học năm hai, cũng đủ để làm cho Lâm Phôi lạnh run, không nghĩ tới Lâm Phôi vậy mà vô cùng bình tĩnh đi tới từng căn hòng ký túc xá một, giống như là đi dạo ở hậu hoa viên nhà mình, căn bản không có chút kiêng kị cùng sợ hãi.