Phùng Kính Nam cũng bối rối, sau đó là hổn hển duỗi ra một bàn tay lớn chộp tới cổ Lâm Phôi, giận dữ hét: "Tiểu tử thối, con mẹ nó ngươi dám bảo ta câm miệng? ?"
Lâm Phôi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt băng lãnh đâm vào nội tâm Phùng Kính Nam, làm cho cái tay Phùng Kính Nam trực tiếp dừng lại ở giữa không trung, Lâm Phôi bình tĩnh nói: "Phùng ca, ta tự băng bó cho Vương Hoành Vĩ, nếu mất máu quá nhiều, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm tính mạng, ngươi cũng không muốn rước họa vào thân, đúng không?"
Phùng Kính Nam bị ánh mắt của Lâm Phôi làm cho hoảng sợ, mượn bậc thang để xuống nước thu tay lại, hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy ngươi nhanh chóng băng bó đi. Rút cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Phạm Hàm Ninh cúi đầu khom lưng nói : "Phùng ca, phòng ký túc xá chúng ta đang uống rượu, Vương Hoành Vĩ uống nhiều sau đó vào nhà vệ sinh trước, một mực không trở về, sau đó vị đồng học này kêu to Vương Hoành Vĩ đã xảy ra chuyện, chúng ta đi ra ngoài thì nhìn thấy Vương Hoành Vĩ nằm ở chỗ này bất tỉnh nhân sự."
Phạm Hàm Ninh rất thông minh, cố ý không nhắc tới chuyện Lâm Phôi cũng đi WC, miễn cho mọi người hoài nghi đến Lâm Phôi.
Phùng Kính Nam cau mày mắng: "Không biết uống thì đừng có uống, về sau trong ký túc xá ai dám say rượu thì quét dọn toilet một tháng! Chắc tiểu tử này vấp té xuống từ cầu thang, bất quá các ngươi ở lầu một, hắn lên lầu hai làm gì?"
Lâm Phôi đã băng bó xong cho Vương Hoành Vĩ, sau đó đứng lên, nhìn về phía Phùng Kính Nam nói : "Phùng ca, theo ta quan sát, vết thương của hắn không phải ngã vỡ đầu, mà là bị vật cứng đập trúng, đương nhiên, trên người hắn còn có một chút máu ứ đọng, hẳn là lăn xuống từ cầu thang, điều này cũng dẫn đến thương thế càng thêm nặng."
"Có ý tứ gì? Vật cứng?" Phùng Kính Nam hỏi, "Ý ngươi là, hắn bị người ta đánh, sau đó đá xuống từ trên lầu?"
"Đúng." Lâm Phôi nói, "Cũng không nhất định là đá xuống, trên người hắn không có dấu chân, bất quá trước đó nhất định là đã bị vật cứng đập trúng đầu."
Phùng Kính Nam trầm mặc, nói: "Là ai làm như vậy?"
"Ta không biết." Lâm Phôi nói, "Bất quá trước đó ta muốn tìm một người."
Phùng Kính Nam hỏi: "Tìm ai?"
Lâm Phôi hỏi: "Phùng ca có thể gọi hết tất cả những sinh viên lầu một đi ra đây không?"
"Con mẹ nó, lầu một, tất cả đều đi ra cho ta. Người nào lưu lại trong túc xá, lão tử đạp chết hắn!"
Lúc này tất cả cửa phòng lầu một đều mở ra, mọi người lục tục tiến tới, Phùng Kính Nam chỉ vào bọn hắn, lớn tiếng hô: "Tất cả xếp thành hai hàng."
Lâm Phôi đi tới, giống như duyệt binh, nhìn vào từng người một , mọi người bị Lâm Phôi nhìn chằm chằm đều cúi đầu, sau khi đi được một vòng, Lâm Phôi lắc lắc đầu nói: "Xem ra không có ở lầu một, hẳn là đang ở lầu hai."
Phùng Kính Nam cau mày, hỏi: "Có ý tứ gì?"
Lâm Phôi nói : "Lúc ấy ta cùng Vương Hoành Vĩ đi tiểu trong phòng vệ sinh, Vương Hoành Vĩ muốn nói ra một bí mật không thể tiết lộ, hắn đang đi thì đụng trúng một người, hơn nữa người kia đi ra cùng hắn. Ta có thể xác định lúc ấy chỉ người kia có được động cơ cùng thời cơ ra tay."
Phùng Kính Nam đại khái đã minh bạch, cho dù lúc ấy trong phòng vệ sinh không chỉ có ba người bọn họ, còn có những người khác cũng ngồi xổm trong toilet, nhưng bọn hắn lúc ấy không đi ra, tối thiểu không có cơ hội động thủ, mà những người không nghe được, lại không thể có động cơ động thủ, vì vậy chỉ có người mà Vương Hoành Vĩ đụng phải trong phòng vệ sinh là có cả hai.
Lâm Phôi nói : "Nếu như lầu một không có, ta sẽ đi một chuyến lên lầu hai."
Phùng Kính Nam do dự nói: "Lầu hai chỉ sợ không quá thuận tiện."
Lâm Phôi hỏi: "Ngươi sợ Đại Lôi sẽ mất hứng sao?"
Sắc mặt Phùng Kính Nam biến đổi, trên thực tế hắn đang nghĩ tới phương diện khác, chuyện này rất có thể chính là Trương Xuân Lôi làm, mặc dù hắn không biết chuyện gì xảy ra, Vương Hoành Vĩ rút cuộc là tại sao trêu chọc tới địch nhân, nhưng mà nếu thật là sinh viên năm hai làm, Trương Xuân Lôi không có khả năng không biết.
Trương Xuân Lôi ở trong khoa máy tính cũng không phải là dễ chọc, nếu thật sự phát hiện là Trương Xuân Lôi hoặc người của hắn làm, chuyện này giải quyết thế nào? Vì vậy không bằng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Phùng Kính Nam hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Ngươi đừng lên lầu hai thì hơn, ta cho ngươi biết, tất cả lầu hai đều là người của Đại Lôi, hắn sẽ không để cho ngươi động vào bất cứ huynh đệ nào của hắn, ngươi dù có đi lên, chỉ sợ cũng không thể tự mình bước xuống được."
Lâm Phôi lắc đầu, vừa đi lên bậc thang vừa nói: "Ta đi vì huynh đệ của ta, không ai có thể ngăn cản được!"