Chương 31: Sát khí khủng bố

Sau khi chơi Lâm Phôi một vố, Lưu Mỹ Kỳ cảm thấy vui vẻ không thôi, này thì đắc tội ta, lại còn không muốn làm bạn trai của bổn tiểu thư, ngươi đã sợ chưa!

Đợi đến lúc Lưu Mỹ Kỳ ra khỏi phòng ăn, mấy người Ngưu Hải Kiều đã không còn tức giận bất bình như trước, Lâm Phôi giải thích rõ ràng chuyện về Lưu Mỹ Kỳ, nói rằng Lưu Mỹ Kỳ muốn làm bạn gái mình, nhưng sau đó bị bản thân cự tuyệt, mấy người này tuy rằng bán tín bán nghi, nhưng mà nghĩ đến tác phong của Lưu Mỹ Kỳ từ khi khai giảng đến nay, cũng cảm thấy rất có thể, tạm thời bỏ qua cho Lâm Phôi lần này.

Lâm Phôi có chút câm lặng, thật sự không rõ ràng lắm bản thân cùng các nàng có quan hệ gì, vì sao còn chột dạ giải thích như vậy, mình và Ngụy Kỳ Miên căn bản không có quan hệ đặc biệt a!

Rời nhà ăn, ba nữ sinh Ngưu Hải Kiều lôi kéo Ngụy Kỳ Miên chạy mất, Lâm Phôi cũng không tiện từng giây từng phút đều bám theo Ngụy Kỳ Miên, đành phải một mình trở về lầu dạy học.

Ngụy Kỳ Miên chạy vài bước, liền thở hồng hộc nói: "Ngưu Hải Kiều a, ngươi một ngày không mua đồ ăn vặt thì sẽ chết sao? Đi học không lắng học tập, chỉ biết mua đồ ăn vặt."

"Dừng, ở cái trường này học hay không có gì khác nhau? Kiếm giấy chứng nhận tốt nghiệp là được rồi."

Ngưu Hải Kiều nói vậy làm cho trong mắt Ngụy Kỳ Miên hiện lên một tầng sương mù, Tống Đình Đình ở bên cạnh nói: "Theo ta thấy a, Miên Miên không phải phàn nàn ngươi đi mua đồ ăn vặt, mà là phàn nàn ngươi không gọi Lâm Phôi cùng đi."

Ngưu Hải Kiều cười khanh khách nói: "Cái này không sao, tiểu biệt thắng tân hôn nha."

(lâu ngày không gặp còn sướng hơn cả đêm tân hôn)

"Hai người các ngươi... Tìm đường chết a!" Ngụy Kỳ Miên bị đùa giỡn xấu hổ đỏ mặt, đuổi bắt hai cô gái, hai nàng bắt đầu cười khanh khách bỏ chạy.

Lâm Phôi nhìn theo mấy bóng lưng dần xa của các thiếu nữ, ảo não lắc đầu, tự nhủ: "Thật là kỳ quái, ta tại sao phải giải thích với các nàng, hơn nữa vì sao ta chỉ mới nhìn thấy bộ dáng không vui của Ngụy Kỳ Miên liền cảm thấy nội tâm khó chịu? Không được, đây là không đúng, dựa theo quy định, bảo tiêu đang thi hành nhiệm vụ không thể phát sinh quan hệ gì với cố chủ... ."

Lâm Phôi nghĩ ngợi lung tung, chân bước tới lầu dạy học, khi ngang qua rừng cây nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy sát khí làm cho người ta dựng tóc gáy, đây là dự cảm của cao thủ đứng đầu khi ở gần nguy hiểm, sát khí bậc này, nhất định là một sát thủ hàng đầu!

Lâm Phôi đi vào trong rừng cây nhỏ, nơi đó có một nam sinh cắt đầu đinh đang cúi đầu đùa nghịch dao găm trong tay, khi hắn ngẩng đầu, một đôi mắt lãnh khốc lộ ra.

Tên này hẳn là không có quá nhiều kinh nghiệm giết người, tuy nhiên so với những sát thủ kinh nghiệm phong phú lại càng thêm đáng sợ, bởi vì hắn là một sát thủ trời sinh, đây là phán đoán của Lâm Phôi khi vừa nhìn vào đôi mắt nam sinh này.

Lâm Phôi nhấc chân đi tới chỗ nam sinh. Mà đối phương thì hơi nhíu mày, tựa hồ không rõ ràng Lâm Phôi tại sao lại tìm tới bản thân.

"Ngươi là Đao Tử? Ngươi muốn giết ta?" Đây là câu đầu tiên Lâm Phôi nói với Đao Tử.

"Đúng, ta muốn giết ngươi!" Dù là đã qua rất nhiều năm, nhưng tới mãi sau này Đao Tử vẫn không cách nào quên được câu nói liều mạng của mình khi gặp Lâm Phôi lần đầu.

Lâm Phôi nở nụ cười, hỏi: "Vậy sao ngươi còn chưa động thủ?"

"Bởi vì nơi này có người khác." Đao Tử nhịn không được hỏi , "Làm sao ngươi biết ta là Đao Tử?"

"Trong tay ngươi có đao, trên người có sát khí, ta lại vừa vặn biết rõ Trương Xuân Lôi có một thuộc hạ Hồng Côn tên là Đao Tử." Lâm Phôi cười nói, "Con người của ta rất mẫn cảm với nguy hiểm, trên người ngươi có sát khí, hơn nữa là nhắm vào chính ta. Có chút ý tứ, thật khó tin, ngươi chẳng qua là một sinh viên, vậy mà to gan lớn mật dám giết người."

Đao Tử trầm mặc không nói, hắn rũ mày xuống, sau nửa ngày mới hỏi: "Ngươi trước kia từng giết người?"

Lâm Phôi sửng sốt một chút, thật không ngờ Đao Tử hỏi như vậy, bất quá rất nhanh gật đầu nói: "Từng giết."

Đao Tử thở dài, trong thanh âm có thống khổ nói không nên lời cùng nghi hoặc: "Khi giết người trong nội tâm có thống khoái không? Khi máu tươi phun ra khỏi thân thể đối phương, có phải sẽ cảm thấy nội tâm rất điên cuồng?"

Lâm Phôi rốt cuộc minh bạch Đao Tử vì sao hỏi như vậy, một người có được sát khí, nhất định là từng dính máu tươi trên tay, vì vậy Đao Tử nhất định đã giết người, hơn nữa có thể nhìn ra quá trình giết người ảnh hưởng rất lớn tới nội tâm hắn, vì vậy hắn mới hỏi mình câu kì lạ như vậy, dù sao đối với một sinh viên mà nói, thật sự quá khó khăn để tìm ai đó cũng từng giết người, bọn hắn còn chưa thể tiếp xúc với cấp độ này.

Chỉ là hắn tuyệt đối không giết nhiều người, có lẽ là hai, có lẽ chỉ có một, mà trên người hắn lại có được sát khí khủng bố như vậy, cái này nói rõ một vấn đề, Đao Tử là một sát thủ trời sinh, sát khí cũng là trời sinh!

Lâm Phôi nhớ lại quá khứ bản thân, trong lòng bồi hồi, dường như nhìn thấy nội tâm của mình ngày trước, ngưng giọng nói: " Lần thứ nhất giết người, ta cảm thấy sợ hãi, thậm chí so với người chết trong tay ta còn sợ hãi hơn, bởi vì một nhân mạng sống động đã hoàn toàn biến mất vì ta, vô luận là người nào cũng có quyền lợi được sống."

Đao Tử kinh ngạc nhìn Lâm Phôi, sau đó thống khổ nói: "Nhưng vì sao ta cảm giác rất thoải mái? Ngươi có cảm nhận được một loại khoái cảm kì lạ không? Một loại cảm giác giống như máu tươi của mình trong nháy mắt bị thiêu đốt, chẳng lẽ ngươi chưa từng có cảm giác này? Chẳng lẽ ta thật sự là một người có tâm lý biến thái?"

Lâm Phôi còn kinh ngạc hơn cả Đao Tử, nhưng mà sau đó trên mặt đã khôi phục bình tĩnh, Đao Tử quả nhiên là một sát thủ trời sinh, khó hiểu ở chỗ dù hiện tại hắn chỉ là một sinh viên bình thường, nhưng tại sao lại là tay chân của Trương Xuân Lôi? Thực lực cùng thiên phú của Đao Tử tuy rằng còn chưa chính thức bộc phát, nhưng hắn khẳng định phải đáng sợ hơn Trương Xuân Lôi gấp trăm lần, nghìn lần.

Lâm Phôi mỉm cười nói: "Không phải ngươi biến thái, rất nhiều người đều sẽ có loại cảm giác này."

Đao Tử nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lộ ra vài phần thoải mái, đau đớn cùng nghi hoặc dần biến mất, dường như một vấn đề làm khó hắn từ rất lâu rốt cục đã có lời giải.

Lâm Phôi mỉm cười nhìn một màn này, hắn đương nhiên là đang nói láo, sự thật không giống như trong tiểu thuyết, đại đa số người nhìn thấy máu tươi đều sẽ sợ hãi, bất quá có thể dùng loại phương thức này để trợ giúp một người đi ra khỏi bóng ma tâm lý, thì tuyệt đối không phải là chuyện gì xấu, về phần Đao Tử giết ai? Vì sao giết người? Đây không phải là điều Lâm Phôi muốn quản, mà dù Lâm Phôi có hỏi, Đao Tử cũng sẽ không nói.