Chương 28: Vương Hoành Vĩ hoảng sợ(2)

Đương nhiên, trong này còn có một tầng nguyên nhân khác, lão đại Trương Hoành Địch nói với hắn, tạm thời không nên đối địch Lâm Phôi, để Lâm Phôi cùng Trương Xuân Lôi hung hăng đấu nhau, ngao cò tranh nhau còn đám người bọn hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi.

Lâm Phôi ừ một tiếng, thản nhiên nói: "Đi đi!"

Trương Tiến Đông thở ra một hơi, trước khi đi còn nói : "Phôi ca, Địch ca chúng ta nói hắn rất bội phục ngươi, rất nguyện ý kết giao làm bạn với ngươi."

"Ta đã biết, đi đi."

Trương Tiến Đông đáp ứng một tiếng, cúi đầu khom lưng mang theo mấy người rời khỏi đây.

Trương Tiến Đông rời đi rồi, đám người Phạm Hàm Ninh đều lộ vẻ mặt sùng bái nhìn Lâm Phôi, bọn hắn không nghĩ tới Trương Tiến Đông vậy mà sợ Lâm Phôi như vậy, hơn nữa Địch ca trong miệng Trương Tiến Đông vậy mà muốn cùng với Lâm Phôi kết giao bằng hữu, bọn hắn cũng biết Địch ca ở trường này là tồn tại thế nào.

"Nhìn ta làm gì?" Lâm Phôi tức giận nói, "Bọn họ là người, các ngươi cũng là người, dựa vào cái gì bọn họ dám tới đây động thủ, các ngươi lại không dám đánh bọn họ một trận? Bọn họ có năm người, chúng ta lại có tới sáu người, chẳng lẽ còn sợ đánh không lại?"

Phạm Hàm Ninh lúng túng nói: "Phôi ca, bọn họ đều là người bên khoa thể dục, mỗi ngày rèn luyện, cả đám đều cường tráng như trâu như bò, một đánh hai không thành vấn đề."

Lâm Phôi trở mình, nói: "Nếu các ngươi vẫn còn tiếp tục như vậy, về sau những chuyện này ta sẽ không thèm để ý tới nữa, ngủ đi."

Mấy người trong ký túc xá đều lộ vẻ mặt bất đắc dĩ về giường ngủ của mình.

Trời vừa rạng sáng, Lâm Phôi rời giường đi tiểu, từ trên giường đi xuống chợt phát hiện bên cạnh có động tĩnh, Vương Hoành Vĩ đang nằm trong chăn thút thít nỉ non, đầu đều dí vào trong chăn.

Lâm Phôi giật mình, vỗ vỗ bả vai Vương Hoành Vĩ, đợi đến lúc Vương Hoành Vĩ lau sạch sẽ nước mắt chui ra, Lâm Phôi ngoắc ngón tay, đi ra cửa túc xá.

Vương Hoành Vĩ đi theo sau lưng Lâm Phôi, đến một nơi không người, Lâm Phôi móc ra một điếu thuốc, trước đốt cho mình, sau đó lại lấy ra một điếu cho cho Vương Hoành Vĩ, Vương Hoành Vĩ do dự tiếp nhận, sau đó tiếp nhận cái bật lửa yên lặng đốt lên, hắn vừa hút một hơi, thì đã kịch liệt ho khan.

Lâm Phôi có chút câm lặng: "Ngươi bình thường không hút thuốc lá?"

"Ta... Ta trước kia là sinh viên tốt."

Lâm Phôi bất đắc dĩ nói: "Nếu như không hút thuốc lá, vậy đừng có nhận, ta đưa ngươi thuốc lá, ngươi nhất định phải lấy sao? Làm người sao phải tội như vậy?"

Vương Hoành Vĩ lộ vẻ mặt lúng túng, ném thuốc xuống đất, dập tắt.

Lâm Phôi hỏi: "Ngươi nói đi, Trương Tiến Đông hôm nay tìm ngươi làm gì? Nghe ý tứ của hắn, ngươi nghe lén bọn hắn nói chuyện sao?"

Sắc mặt Vương Hoành Vĩ kịch biến: "Ta... Ta không có."

Đang nói chuyện, ánh mắt Vương Hoành Vĩ lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lâm Phôi tự nhiên biết rõ hắn đang nói láo, vì vậy cười nhạt nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng? Nếu như ta đoán không sai, nhất định là Trương Tiến Đông cùng Địch ca gì đó nói chuyện, để ngươi tình cờ nghe được, bọn hắn cảm thấy có động tĩnh, muốn tìm được người nghe lén là ai, lại để tiểu tử ngươi chạy thoát, nhưng mà hòa thượng chạy được miếu không chạy được, cuối cùng vẫn tìm tới ngươi, ta nói không sai chứ?"

Sắc mặt Vương Hoành Vĩ càng ngày càng khó coi, ánh mắt ngày càng sợ hãi, Lâm Phôi lập tức biết mình đã đoán đúng.

Lâm Phôi bình tĩnh nói : "Cái này sao có thể giấu diếm được ta? Nếu như không phải chuyện trọng yếu, thì sẽ không khiến ngươi khẩn trương như vậy, đám tiểu tử hư hỏng kia lại muốn làm chuyện xấu gì rồi?"

Vương Hoành Vĩ vậy mà khóc lên, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc rống cầu khẩn : "Phôi ca, ta không thể nói a, Phôi ca... Ngươi lần này đã cứu ta, nhưng nếu để cho bọn hắn biết ta nói lung tung, bọn hắn sẽ phế ta mất, Phôi ca."

Lâm Phôi có chút bó tay, cau mày nói: "Chỉ là một đám sinh viên mà thôi, bọn hắn có thể làm gì ngươi? Còn dám thực sự phế ngươi hay sao? Tối đa cũng chỉ là đánh một trận, chẳng lẽ hôm nay ta không giúp ngươi, ngươi liền không có cách nào ngoài cam chịu bị đánh? Ngươi yên tâm, lần sau bọn hắn lại tới tìm ngươi, ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết những gì ngươi nghe thấy là được."

"Không, ngươi không hiểu rõ bọn hắn,... Bọn hắn sẽ phế ta, bọn hắn sẽ đánh chết ta... ." Vương Hoành Vĩ vừa nói chuyện, vừa dùng sức dập đầu xuống đất, thậm chí toàn thân phát run, phảng phất như sắp sợ đến mức tè ra quần.

Lâm Phôi nhíu mày một cái, xem ra chuyện này tuyệt đối không đơn giản, bất quá nhìn bộ dáng Vương Hoành Vĩ kinh sợ như vậy, xem ra sẽ không dám nói, bản thân chỉ là chịu trách nhiệm bảo hộ Ngụy Kỳ Miên, sự tình khác thật ra không có quan hệ gì với mình, Lâm Phôi nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Mau dậy đi, ta không hỏi nữa, như vậy được chưa?"

"Vâng, vâng." Vương Hoành Vĩ từ trên mặt đất bò lên, vừa cúi đầu khom lưng, vừa nói, "Phôi ca, ta đi về trước, không quấy rầy người nữa, không quấy rầy ngươi nữa... ."

Vương Hoành Vĩ vừa nói vừa trở lại, rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng.

Lâm Phôi khẽ nhíu mày, sờ cái cằm, lầm bầm: "Chuyện gì mà có thể dọa hắn thành bộ dạng này? Tuyên Vũ Trai, Trương Xuân Vũ, Trương Xuân Lôi, Trương Tiến Đông, Địch ca... Có chút ý tứ, nơi này thật đúng là không phải một trường học bình thường, nhưng như vậy cũng tốt, phải thế thì chơi mới vui... ."