Chương 61 Chuẩn bị lễ vật sắp chia tay.
Ngụy Kỳ Miên nhìn lướt qua chung quanh, đỏ mặt, gắt giọng: "Buông ra... Ngươi như vậy người khác sẽ nhìn thấy."
Lâm Phôi cười nói: "Nhìn thấy thì sao, có vấn đề gì."
Ngụy Kỳ Miên không có cách nào, trong miệng lầm bầm một tiếng lưu manh, ngay sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Phôi.
Lâm Phôi cười nói: "Lưu manh thì lưu manh, người tốt thì chết sớm, lưu manh sống ngàn năm."
"Kỳ thật, ngươi cũng chỉ là ngụy trang vô lại mà thôi, chứ thật ra không tệ lắm."
"Này, ta vừa nói xong a, ngươi trù ẻo ta chết sớm à!"
"Đúng rồi, nữ lão sư xinh đẹp đêm nay sẽ bắt đầu ở lại ký túc xá chúng ta, ta thấy ngươi rất thương hoa tiếc ngọc, có hứng thú với nàng không, có muốn ta nói tốt về ngươi trước mặt nàng không a?" Ngụy Kỳ Miên hỏi dò, trên thực tế trong nội tâm rất khẩn trương.
Lâm Phôi dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Ngụy Kỳ Miên, mỉm cười nói: "Không cần, ta hứng thú với ai, trong lòng ngươi rõ ràng."
Ngụy Kỳ Miên thấy trái tim nhảy lên một cái, trong ánh mắt lộ ra chút bối rối, nhưng nội tâm ngọt ngào như được rót mật, không nói gì.
Lâm Phôi nhịn không được muốn nói vài lời thổ lộ tình cảm, bỗng nhiên bầu không khí trong phòng ăn cải biến, xung quanh im ắng, Lâm Phôi quay đầu, nhìn thấy mấy người vừa bị đánh đã trở về, hơn nữa còn kéo quân khá đông, cầm đầu là một người trẻ tuổi cầm gậy bóng chày, cơ bắp cuồn cuộn hơn nữa còn có hình xăm.
Lâm Phôi lắc đầu, nói: "Trường học chúng ta thực sự là cái gì cũng mặc kệ, xăm hình cũng không ngăn cản?"
Ngụy Kỳ Miên lộ ra ánh mắt ảm đạm, thở dài.
Lâm Phôi nhẹ nhàng cầm tay Ngụy Kỳ Miên, tràn ngập tình cảm nói: "Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi cải biến những điều này."
Ngụy Kỳ Miên cảm động không thôi, gần như phản xạ có điều kiện ngẩng đầu hỏi: "Bởi vì ta?"
Lâm Phôi cười cười, ánh mắt kiên định: "Tối thiểu có một phần là vì ngươi."
Ngụy Kỳ Miên rất cảm động, đồng thời âm thầm ngượng ngùng tự hỏi sao mình lại hỏi câu này, bất quá lại nhanh chóng lo lắng cho Lâm Phôi, nàng nhận ra đám người này vừa bị Lâm Phôi đánh xong, xem ra Lý Bản đã gọi lão đại đến, ngày trước dù là Trương Xuân Lôi cũng không dám đắc tội 'Nộ hổ' Lý Nghiễm a!
Lý Nghiễm cầm gậy bóng chày, sau lưng là hơn mười người, hấp dẫn tất cả ánh mắt, hắn nghênh ngang đi đến bên cạnh Lâm Phôi, gậy bóng chày gõ xuống cái bàn, sắc mặt dữ tợn như là dã thú, trong ánh mắt lộ vẻ tức giận, một cỗ khí thế cường đại ập đến, gằn từng chữ nói: "Ngươi dám đánh người của ta?! !"
Từ mặt khí tức, Lâm Phôi cũng cảm giác được thực lực Lý Nghiễm vượt xa Lý Bản, hơn nữa bên mình ngoại trừ Đao Tử, không ai có thể đối kháng, không hổ là một trong tứ hổ Ngọc Lan.
Lâm Phôi cười cười: "Người của ngươi? Ta vừa rồi chỉ là đánh con chó sủa loạn mà thôi!"
Mắt Lý Bản gần như muốn phun ra lửa, Lý Nghiễm càng là trừng to mắt, Lâm Phôi vẫn lộ vẻ bình thản, cúi đầu ăn cơm, không thèm ngẩng đầu nhìn bọn hắn một cái, vừa ăn vừa quay đầu nhìn về phía Ngụy Kỳ Miên, cười tủm tỉm nói: "Có muốn ta lấy thêm mấy phần cho ngươi không?"
Ngụy Kỳ Miên đỏ mặt, tên đại bại hoại này, bây giờ là lúc nào còn có tâm tư đùa giỡn ta, thật sự là không biết trong đầu chứa cái gì.
Theo như cái nhìn của Lý Nghiễm, đây là Lâm Phôi đang miệt thị hắn.
Lý Nghiễm nắm thật chặt gậy bóng chày, ném bay lời dặn của Chu Minh Hổ lên chín tầng mây.
Lâm Phôi cúi đầu gắp rau, sớm cảm nhận được trên đỉnh đầu có sát khí mạnh mẽ, đây là sát khí, tuy rằng Lý Nghiễm còn chưa tới mức dám giết người, nhưng điều này chứng minh Lý Nghiễm là một kẻ hung ác dám ra tay tàn nhẫn, thậm chí hắn hiện tại đã muốn động thủ.
Lâm Phôi không ngẩng đầu, hắn đang chờ, tìm kiếm cơ hội khai chiến với tứ hổ Ngọc Lan, hắn không muốn lập tức khai chiến toàn diện với khoa thể dục, nhưng vẫn muốn thông qua phương thức nghiền ép Nổ hộ, để triệt để đánh nát sự sợ hãi của khoa máy tính đối với khoa thể dục.
Lúc trước tuy rằng những người kia động thủ đánh Lý Bản, nhưng mà cấp bậc Lý Bản chưa đủ!
Lý Nghiễm hít vào một hơi, nghiến răng dữ tợn nói: "Ngươi muốn chết!"
Cơ bắp trên cánh tay hắn căng phồng lên, gân guốc đáng sợ, gậy bóng chày giơ lên, đang muốn đập xuống, đột nhiên Trương Hoành Địch đi vào trong phòng, cười ha hả nói: "Lão nhị, ngươi đang trò chuyện gì với Lâm Phôi vậy?"
Lý Nghiễm nghiêng đầu, nhìn thấy lão đại 'Trí hổ' trong tứ hổ Trương Hoành Địch, lập tức nhíu mày, nói : "Đám người khoa máy tính đánh thủ hạ Lý Bản của ta, khoa thể dục sao có thể để bọn hắn trèo lên đầu lên cổ như vậy?"
Lý Nghiễm nói chuyện, còn dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn một vòng, khí thế lăng lệ ác liệt, làm cho đám người khoa máy tính đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Trong phòng ăn lúc này đã sớm lặng ngắt như tờ, Trương Hoành Địch đi tới, cười ha hả nói: "Phôi ca, như vậy là ngươi không đúng rồi, chúng ta không phải đã sớm nói nước sông không phạm nước giếng sao, sao lại đánh nhau được."