Lâm Phôi cười nói: "Bảo hắn thích thì cứ đến báo thù, còn nữa... ."
Đùng một tiếng, Lâm Phôi ra tay như chớp, Lý Thiết trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, sau đó chợt nghe thấy Lâm Phôi mười phần lạnh nhạt nói : "Ngươi cũng xứng gọi thẳng đại danh của ta? Về sau phải gọi là Phôi ca, biết chưa?"
Lý Thiết cảm thấy đầu mình kêu lên ong ong, chờ hắn đứng lên lần nữa, rốt cuộc không dám lên tiếng.
Lâm Phôi thản nhiên nói: "Đều cút đi, về sau đừng trêu chọc người khoa máy tính chúng ta."
Sau khi nói xong, Lâm Phôi đi đầu ngồi xuống bàn ăn, tất cả mọi người cúi đầu xuống, nghiêm túc ăn cơm, từng kẻ ngừng thở, giờ khắc này, Lâm Phôi đã chính thức trở thành đại nhân vật trong trường học.
Đám người khoa máy tính sau lưng Lâm Phôi đều cảm thấy hãnh diện, bọn hắn tuy rằng trước kia đều là lão đại trong lớp mình, nhưng đều không nghĩ tới sẽ có một ngày vậy mà có thể ra tay với khoa thể dục, hơn nữa còn đánh cho khoa thể dục chật vật như thế, dù là Trương Xuân Lôi cũng không dám a.
Dùng vũ lực chấn nhiếp bọn hắn, dùng ngôn ngữ kích phát dã tâm bọn hắn, sau đó lại để bọn hắn tự động thủ, Lâm Phôi triệt để phá vỡ sự sợ hãi từ bản năng của bọn hắn với khoa thể dục, hắn cảm thấy nhất định phải thông qua một ít biện pháp làm cho sự sợ hãi phai nhạt, chỉ như vậy, về sau bọn hắn mới có thể trở thành cánh tay đắc lực của mình.
Nhìn thấy Lâm Phôi mua cơm, mọi người xếp hàng phía trước tự giác nhường đường, Lâm Phôi lớn tiếng nói: "Mọi người cứ giữ vị trí như cũ, không cần nhường ta làm gì."
Những người kia đều có chút mê man, khó hiểu cùng kính sợ nhìn Lâm Phôi, sau đó một lần nữa đứng vững đội ngũ, Lâm Phôi xếp hàng ở đằng sau.
Tất cả mọi người bối rối, cho dù là đám tiểu đệ sau lưng Lâm Phôi cũng không ngoại lệ, bọn hắn cảm thấy những người này nhường chỗ cho Lâm Phôi là chuyện đương nhiên. Chu Minh Hổ, Ngô Sơn Hà, Cao Mạnh Siêu, người nào không có loại đãi ngộ này?
Bất quá Lâm Phôi lập tức cười nói: "Tất cả người khoa máy tính đều nghe đây, quy củ của trường học chính là quy của của Lâm Phôi ta, chúng ta không thể để người khác bắt nạt, cũng không thể ỷ thế hiếp người."
Cách đó không xa, Chu Viên Viên nhìn Ngụy Kỳ Miên nhỏ giọng cười nói: "Lâm Phôi này, thật sự có chút ý tứ... ."
Ngụy Kỳ Miên cũng hé miệng cười cười, nàng thích tính cách Lâm Phôi, bá đạo nhưng không mất đi chính nghĩa, mạnh mẽ lại tuân thủ nguyên tắc.
Rất nhanh Lâm Phôi xếp hàng lấy cơm xong, đám người Ngụy Kỳ Miên sắp rời đi, Lâm Phôi đã bước nhanh tới, nói : "Ngồi cùng với ta."
Ngụy Kỳ Miên nói: "Ta đã ăn xong rồi!"
Lâm Phôi trả lời: "Vì vậy ta mới nói là ngồi cùng với ta một lát."
Ngụy Kỳ Miên nũng nịu: "Ngươi làm lão đại đến mức quen thói rồi sao? Thật là bá đạo!"
Bất quá nàng vẫn ngồi xuống, ở trong nội tâm không có một tia mâu thuẫn với Lâm Phôi.
Khóe miệng Lâm Phôi nở nụ cười: "Ở trước mặt ta, ngươi mới là lão đại."
"Ai ôi ôi." Tống Đình Đình ở bên cạnh ôm ngực nói, "Không chịu nổi, không chịu nổi, quá buồn nôn."
Chu Viên Viên cũng cười: "Được rồi, hai ta đừng ở đây làm bóng đèn thì hơn, quay về ký túc xá trước, Ngụy lão đại, Lâm Phôi, chúng ta đi trước a!"
Lâm Phôi khoát tay áo, cười nói: "Buổi chiều gặp lại."
Chu Viên Viên cùng Tống Đình Đình vừa rời đi, Ngụy Kỳ Miên vươn tay nện ngực Lâm Phôi một cái, gắt giọng: "Nói linh ta linh tinh."
Lâm Phôi bắt lấy tay nàng: "Ta chính là bảo tiêu của ngươi a, chẳng lẽ ngươi không phải lão đại của ta?"
Ngụy Kỳ Miên đỏ mặt giãy dụa, nhanh chóng rút tay về:"Nhưng ngươi cũng không thể nói như vậy... Các nàng sẽ hiểu lầm."
"Có gì mà hiểu lầm, huống chi... ." Lâm Phôi cười xấu xa, "Nếu các nàng hiểu lầm theo ý tứ kia, thật ra không có vấn đề gì."
"Dừng, ta đã sớm biết ngươi sẽ nói bậy." Ngụy Kỳ Miên càng đỏ mặt hơn, trong nội tâm lại ấm áp ngọt ngào.
Hôm nay mấy người trong phòng ký túc xá Lâm Phôi thức thời không tiếp cận nơi đây, mà cùng mấy người còn lại tới bàn ăn khác ăn cơm, Lâm Phôi bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Miên Miên, ngươi nói đi, bọn hắn có khi nào sẽ cảm thấy hai ta đang nói lời yêu đương không?"
Ngụy Kỳ Miên yêu kiều hừ một tiếng, trong nội tâm rất bối rối, muốn nói hai câu, Lâm Phôi đã nghiêm túc mở miệng: "Ngươi đừng nói lung tung a, ta không phải người dễ dãi, ngươi muốn làm bạn gái của ta, còn phải có thời kì khảo sát đấy!"
"Hừ, ta không thèm nói chuyện với ngươi!"
Ngụy Kỳ Miên đứng lên, Lâm Phôi níu lại tay nàng, cả hai người đều cảm thấy trái tim đập bình bịch bình bịch, Lâm Phôi để tâm cảm thụ, trơn mượt, mềm mại vô cùng, trong lòng liên tục nhộn nhạo, đồng thời còn mềm nhũn, một loại tình cảm nào đó không kiềm chế được liên tục lan tràn, giống như là lửa cháy đồng bằng.