Phía tây, trên mặt biển yên tĩnh, một bóng trắng chậm rãi đạp sóng mà đi, càng ngày càng gần.
Nước biển ở dưới chân hắn như sàn nhà, hoàn toàn không trầm xuống.
Người này mặc trang phục đơn giản thoải mái, đều không phải hàng hiệu.
Nhưng mái tóc đen tuyền, hai mắt sâu thẳm như trời xanh, da thịt như ngọc, gương mặt thanh tú, vẻ mặt thản nhiên làm cho người ta có cảm giác trích tiên hạ phàm, người này đúng là Mạc Phàm.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
- Cuối cùng cậu ta cũng đến rồi.
Hoàng Thiếu Nguyệt có chút kích động nói.
Cô ta nằm mơ cũng mơ thấy cảnh tượng người nhà bị thiêu chết, hiện giờ cơn ác mộng này sắp kết thúc rồi.
- Đợi xem, hôm nay chắc chắn tiểu tử này một đi không trở về.
Liễu Như Tùng nghiến răng nghiến lợi nói.
Cách đó không xa trên một chiếc phi cơ trực thăng, Bạch Vô Hận lộ ra biểu cảm tương tự.
Cô gái buộc tóc sừng dê lúc trước mở miệng nhìn thấy Mạc Phàm, trên gương mặt lộ ra vẻ thất vọng.
- Ông nội Tôn, chắc ông phải thất vọng rồi, nhưng ông đừng nản lòng, đợi con trưởng thành, con nhất định sẽ báo thù giúp ông.
Lão giả ngồi trên xe lăn cười chua xót, không nói gì thêm.
Mạc Phàm còn yếu hơn ông ta tưởng tượng nhiều.
Trên một du thuyền khác, trong mắt một lão giả hiện lên lam quang như nước gợn, nhíu mày.
- Tiểu tử này là Mạc đại sư sao?
- Chính là cậu ta, làm sao vậy, sư phụ.
Bên cạnh lão giả này, một người thanh niên trẻ tuổi hỏi.
- Cậu ta chỉ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ.
Lão giả vô cùng bất vọng nói.
- Không thể nào, Mạc đại sư giết chết yêu thú cảnh giới Tiên Thiên của Hoàng gia, sao có thể chỉ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ?
- Đợi con đến Trúc Cơ hậu kỳ, cũng có thể thử giết yêu thú Tiên Thiên xem.
Lão giả cười khinh thường nói.
Sở dĩ người là người, vì người có thể sử dụng công cụ.
Tuy yêu thú Hoàng gia là cảnh giới Tiên Thiên, nhưng đừng quên người có pháp khí, thậm chí là pháp bảo.
Cho nên Trúc Cơ hậu kỳ giết chết yêu thú Tiên Thiên cũng không có gì kỳ lạ, lúc ông ta đến Trúc Cơ hậu kỳ cũng từng giết yêu thú Tiên Thiên.
Ông ta tưởng rằng cuối cùng Giang Nam xuất hiện một thiếu niên tông sư, xem ra là ông ta nghĩ nhiều rồi.
Thiếu niên tông sư, nghe qua thì đơn giản, nhưng nói thì dễ hơn làm?
- Vậy chẳng phải Mạc đại sư không có bất luận khả năng thắng Thiên Thành Diệt sao?
Người thanh niên kia nói.
- Thắng, một Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, một Trúc Cơ hậu kỳ, cách nhau gần ba cảnh giới, sao có thể thắng được?
Ông ta tưởng là tông sư đấu với nhau, xem ra là ông ta nghĩ nhiều rồi.
- Vậy chúng ta còn giúp cậu ta không, dù sao cũng là người hai người Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử tự mình ra mặt mời?
Người thanh niên nhìn chằm chằm lão giả, cẩn thận hỏi.
Bọn họ là Nam Cung gia ở Giang Nam, thời kỳ kháng chiến Nam Cung gia bị giặc ngoại xâm để mắt đến, tộc nhân chết hầu như không còn.
Một đám đứa bé còn sót lại cũng bị giặc ngoại xâm bắt lấy, chuẩn bị bồi dưỡng thành gián điệp.
Sau khi cao thủ nhà Nam Cung bế quan ở nơi thâm sâu, cũng là lão giả Nam Cung Thiên này biết, lập tức xuất quan giết hơn ngàn giặc ngoại xâm.
Nhưng lão giả này không biết đứa bé Nam Cung gia đi đâu.
Đám đứa bé này còn chưa ra khỏi Hoa Hạ, liền được một đám quân nhân cứu, là Tần Quỳnh và Lạc Phi đúng lúc đi ngang qua, cũng đưa bọn chúng về Nam Cung gia, Nam Cung gia xem như nợ Tần Quỳnh và Lạc Phi một ân tình.
Mấy ngày hôm trước Tần Quỳnh và Lạc Phi đến Nam Cung gia tìm bọn họ, hi vọng có thể cứu Mạc Phàm một mạng.
Lão giả im lặng một lát, khẽ thở dài.
- Sư phụ sẽ khuyên cậu ta, coi như là trả nhân tình cho hai người kia, nếu tiểu tử kia không nghe, sư phụ cũng không có biện pháp, dù sao đối phương là Thiên Thành Diệt, không phải người khác.
Ông ta nói xong trong mắt chớp lóe lam quang.
Trên mặt biển yên bình, một đạo ám sóng, nhanh chóng lao về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm đang đi về phía Thiên Thành Diệt, bỗng nhiên hắn nhíu mày, dừng bước lại.
Trước người hắn, một sóng nước hình người xuất hiện từ trong nước biển.
- Tiểu tử, dừng bước lại đi, cậu căn bản không phải là đối thủ của ông ta.
Sóng nước hình người há to miệng, truyền ra giọng nói uy nghiêm của Nam Cung Thiên.
Mạc Phàm nheo mắt lại, Thủy Ảnh Thuật?
Đây là một loại pháp thuật hệ thủy, ngưng tụ lượng nước lớn, có được tính công kích nhất định, cũng có thể dùng để đưa tin.
Hắn nhìn xuyên qua người nước, nhìn về phía Nam Cung Thiên trên du thuyền.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó xin lỗi Thiên Thành Diệt và Thanh Bang, nể mặt Tần Quỳnh và Lạc Phi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ mạng của cậu và Mạc gia.
Nam Cung Thiên cao cao tại thượng nói.
Mạc Phàm nhíu mày, lập tức thoải mái hơn.
Hai vị lão gia tử đúng là hao tâm tổn trí, nhưng mà không cần.
- Tôi thấy tôi không cần thiết phải xin lỗi Thanh Bang hay Thiên Thành Diệt.
Mạc Phàm cười nói.
Hôm nay không chỉ Thiên Thành Diệt và Vạn Giang Minh phải chết, những người đáng chết khác ai cũng không chạy được.
Có người xin lỗi, nhưng tuyệt đối không phải hắn.
- Tiểu tử, càn rỡ, thực lực của cậu là Trúc Cơ hậu kỳ, cậu nghĩ mình là đối thủ của Thiên Thành Diệt sao?
Nam Cung Thiên hơi tức giận nói.
Nếu không phải nợ nhân tình của Tần Quỳnh và Lạc Phi, ông ta lại sinh lòng ái tài, muốn bồi dưỡng Mạc Phàm, sao ông ta có thể ra mặt cứu Mạc Phàm?
- Trúc Cơ hậu kỳ?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.
- Ông nhìn lại xem tôi có thực lực gì?
Thủy ảnh hình người nhíu mày, lại nhìn Mạc Phàm, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Cảnh giới Tiên Thiên?
Vừa rồi Mạc Phàm chỉ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, bỗng nhiên tăng lên một mảng lớn, đến cảnh giới Tiên Thiên, còn không ngừng tăng lên.
- Ông lại nhìn lần nữa xem!
Mạc Phàm lại nói tiếp.
Trong mắt lão giả lóe lên lam quang, lại nhìn thoáng qua.
- Không có tu vi?
Vừa rồi Mạc Phàm còn có cảnh giới Tiên Thiên, bỗng nhiên trên người không có một chút tu vi, không khác gì phàm nhân.
Nam Cung Thiên nhíu chặt mày, sắc mặt âm u hơn, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Chỉ trong phút chốc vẻ mặt ông ta khôi phục như thường, xuất hiện vẻ phẫn nộ.
- Tiểu tử, biết một chút pháp thuật giả thần giả quỷ cũng dám khoe khoang trước mặt lão phu, cậu nghĩ lão phu không nhìn thấu tu vi của cậu sao?
Mạc Phàm có thể thay đổi hơi thở mạnh yếu, chắc chắn dùng pháp thuật hay bí pháp gì đó.
Không ít bí pháp không chỉ có thể che giấu hơi thở, cũng có thể khiến hơi thở vô cùng cường đại trong khoảng thời gian ngắn.
Khi hô hấp Mạc Phàm ổn định chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ, chắc chắn là Trúc Cơ hậu kỳ không sai được.
Loại mánh khóe nhỏ này lừa gạt những người khác còn được, muốn lừa gạt Thiên Thành Diệt, có khả năng sao?
- Giả thần giả quỷ?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
- Ông đã có quan hệ với Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử, vậy tôi nhắc nhở ông một câu, tiên nhân không thể xem bề ngoài, có thể đấu được hay không ông sẽ biết nhanh thôi, lùi ra đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh.
“Bùm!” Thủy ảnh hình người nứt vụn, biến thành nước biển lần nữa.
Mạc Phàm làm như chưa có chuyện gì xảy ra, lập tức đi về phía Thiên Thành Diệt.
Trên du thuyền, Nam Cung Thiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng.
- Thế nào rồi, sư phụ?
Người thanh niên vội vàng hỏi.
- Tiểu tử này quá kiêu ngạo, không nghe khuyên bảo thì chưa tính, còn phá pháp thuật của sư phụ, đợi chết đi!
Nam Cung Thiên vô cùng tức giận nói.
Tiểu tử này đúng là không biết tốt xấu, xem tiểu tử này đối phó Thiên Thành Diệt thế nào.
- Chuyện này…
Ngươi thanh niên định khuyên Nam Cung Thiên, nhưng thấy Nam Cung Thiên tức giận như vậy, anh ta đành phải câm miệng, nhìn về phía Mạc Phàm đi tới chỗ Thiên Thành Diệt với vẻ lo lắng.
Lúc này một giọng nói vang dội truyền từ trung tâm tới.
- Cuối cùng cậu cũng đến rồi, Mạc đại sư!
Giọng nói như tiếng sấm không dứt, vang lên liên tục.
Mọi người lập tức nhìn về phía giữa.