Chương 44: Chương 44

Sau khi ăn xong Độc Ma Thảo, thân thể cô lập tức cứng ngắc như băng, chìm vào giấc ngủ rồi Tô Đường mới nhận thức được không biết tại sao bản thân lại buông lỏng cảnh giác với Tô Vu, đây là năng lực thiên bẩm hay năng lực chỉ mình Vu sư có được?

Ngủ một giấc mà đã hơn mười tiếng trôi qua rồi, công dụng của Độc Ma Thảo rất kỳ lạ, Tô Đường có thể ý thức rõ được tinh thần lực bị tiêu hao của bản thân đang dần dần hồi phục lại, nhưng toàn thân cứng đờ không nhúc nhích được, cô ý thức đươc Tô Vu đã canh chừng đống lửa cả một đêm, mỗi khi lửa sắp tắt, anh sẽ bỏ thêm củi khô mới vào, lúc sau tất cả củi khô đã bị ném vào hòn đá sinh lực màu đỏ kia, cứ lặp đi lặp lại như vậy đến khi tia nắng ban mai ló rạng ra từ phương Đông, sương mù từ từ tan biến.

“Tô Đường?”

Tô Đường bị gọi dậy, lửa trong đống lửa đã hoàn toàn dập tắt, Tô Vu canh lửa cả một đêm sắc mặt lại càng kém hơn, toàn thân không còn chút sinh khí nào tựa như một bộ xương khô.

Tô Đường cũng không dám làm trễ thời gian, vội lay Xuân Hi dậy nói: “Xuân Hi, về nhà được rồi.”

Xuân Hi dụi mắt đứng dậy, vẫn còn bị choáng váng vì chất độc của Độc Ma Thảo: “Tô Đường, giờ đi được rồi sao?”

“Ừ.” Tô Đường nhìn cây cọc kỳ lạ cách đó không xa, đường vân màu đen trên cây cột phía xa xa dường như hé ra khuôn mặt tươi cười, trên đỉnh có lá cây xanh biếc vô cùng kỳ quái.

Tô Vu đứng ở một bên phía xa xa mà không đến gần cây cọc, trầm mặc nhìn Tô Đường cùng Xuân Hi đi tới. Tay lẫn mặt anh đen lại, sợ nếu bản thân đến gần, cây cọc thông đạo sẽ chuyền thứ kỳ lạ nào đó đến làm cho cây cọc thông đạo đóng lại lần nữa. Đây là bài học kinh nghiệm tốn vô số máu và nước mắt của anh.

“Ngậm ba cây Độc Ma Thảo trong miệng đi, nếu cảm thấy không thích hợp thì phải cắn ngay, nếu không sẽ bị thông đạo bỏ rơi đến mức chỉ còn một khối thi thể thôi đó.” Người đàn ông nói liền một mạch, hơi thở lạnh trên người anh tản ra.

Tô Đường và Xuân Hi vội vã ngậm ba cây Độc Ma Thảo.

Vì cây cọc thông đạo chỉ mở mười hai giờ một lần, đến đêm sẽ đóng lại nên ba người đều rất lo lắng.

“Tô Đường, cô thử xem.” Giọng Tô Vu khàn khàn nói.

“Tô Vu, tôi giữ chặt anh, anh giữ chặt Xuân Hi, đừng để tụt lại phía sau nhé.” Tô Đường gật đầu, sau đó hít thở thật sâu, đưa tay ra vuốt cây cột màu đen, chỉ thấy một lực hút rất lớn đột nhiên truyền đến, ba người đồng thời bị kéo vào thông đạo sau đó bị phun ra chỗ khác.

Mà Tô Đường lúc chạm vào cây cột màu đen, trong nháy mắt đã bị nuốt chửng, Trương Tiểu Phi cùng Cao Đại Bàn thấy có động tĩnh, quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy hàng rào cây kim ngân dưới bức tường, ngay cả ma quỷ cũng không có, chỉ có những cánh hoa của cây kim ngân rơi rụng rải rác.

Hai người sợ đến nỗi hồn bay phách tán, nhổ hết cây kim ngân để nhìn lên cũng không thấy Tô Đường đâu, đợi Cừu Khổ mang đoàn đội trở về, phát hiện cả Xuân Hi lẫn Tô Đường đều không thấy đâu, sắc mặt chắc chắn sẽ trở nên vô cùng khó coi.

Cừu Khổ mang đoàn đội đi tìm suốt một ngày một đêm, bầu không khí trong đội nhóm vô cùng nặng nề.

Đội ngũ bọn họ thuộc vào hàng trung cấp, năm chiến sĩ có kinh nghiệm phong phú, cho dù được sắp xếp đến trung tâm của rừng rậm sương mù cũng có thể sống sót quay trở về, vậy mà lại để lạc mất người như vậy sao?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin