Phệ hồn thú? Tô Đường thầm kinh hãi, quả nhiên khắp nơi ở Sương Mù Thành đều có mối nguy.
“Phệ hồn thú rải rác khắp Sương Mù Thành, nghĩa địa sương mù này chính là trung tâm của phệ hồn thú.” Nói xong, ánh mắt sâu thẳm của anh dừng ở phía bóng tối, nhìn đám phệ hồn thú đang tụ họp lại chi chít, tầm mắt lộ ra một tia chán ghét.
Cảm giác tinh thần lực bị cắn xé vẫn còn lưu trong trí nhớ của anh, sớm muộn cũng có ngày anh đốt sạch mấy thứ quái gở đó.
Người đàn ông một lần nữa ném ra viên đá sinh lực màu đỏ tựa như lửa đốt, ánh lửa bùng lên, ánh sáng kéo dài ra ngoài, phệ hồn thú hoảng sợ rụt lại, đám hồn phệ thú chưa kịp rút lui thì đã bị bỏng chết, hóa thành sương mù bay đi.
“Vậy ra tinh thần lực bị tiêu hao của mọi người là do phệ hồn thú trong sương mù cắn nuốt sao?” Tô Đường kinh ngạc mở miệng, nếu bọn họ giết chết phệ hồn thú trong sương mù, chắc chắn tinh thần lực sẽ không bị cạn kiệt, nói như vậy thì bọn họ có thể sống được ở Sương Mù Thành vô số ngày rồi.
“Ừ.” Vu sư tuấn mỹ gật đầu nói, chỉ thiên tài có tinh thần lực vượt trội mới có thể cảm nhận được những thứ dị thường trong sương mù, mấy năm qua anh đã chiến đấu với vô số dị thú, đối mặt với vô số tình huống khó khăn, thứ anh chán ghét nhất vẫn là đám phệ hồn thú giết mãi không hết kia.
“Trong đêm tối, phệ hồn thú của Sương Mù Thành có rất nhiều, tinh thần lực còn sót lại của chúng ta trong nháy mắt sẽ bị cắn nuốt đến gần như không còn, đợi đến lúc rạng sáng rồi quay lại, hy vọng sẽ không có ai...” Lời nói của anh bỗng dừng lại, thở ra một hơi thật mạnh.
Có trời mới biết mấy năm nay anh đã gặp phải chuyện gì, quả thực đã gần kề cả cái chết.
Mỗi lần khổ sở trăm cay nghìn đắng mới tìm được cây cọc thông đạo, nếu không phải là bị đẩy đến những nơi nguy hiểm, thì là bị cây cỏ chim thú giành được thông đạo trước.
Anh đã trấn giữ cây cọc thông đạo ba ngày rồi, ngày đầu tiên có con bướm đụng phải thông đạo, ngày thứ hai là con thỏ, ngày thứ ba là con chim... ngày thứ bảy là một con gấu con xui xẻo.
Tô Đường thông minh lại tinh ý, nháy mắt đã nhận ra nỗi lo của Tô Vu, tình huống hiện tại của anh còn gay go hơn cả Xuân Hi, Xuân Hi có thể ăn Độc Ma Thảo chờ tinh thần lực hồi phục lại, nhưng anh đã ăn quá nhiều Độc Ma Thảo rồi, ăn nữa sẽ không những không hồi phục lại được tinh thần lực mà còn bị ngộ độc đến chỉ còn bộ xương khô mất.
Toàn thân người đàn ông được che phủ trong bộ trường bào màu đen, cánh tay cũng không lộ ra, chỉ sợ tình huống này cô nghĩ cũng không xong.
Trong lòng Tô Đường có chút cảm khái, cố gắng cười nói: “Tô Vu, anh đừng lo, đợi đến lúc bình minh, chúng ta nhất định sẽ được đưa về rừng rậm sương mù.”
Vu sư tuấn mỹ trẻ tuổi gật đầu, ác khí trong mắt cũng phai nhạt dần, khàn giọng nói: “Khi cây cột thông đạo đưa chúng ta về sẽ gây mất một lượng lớn tinh thần lực, cô ăn Độc Ma Thảo này đi, khi nào trời sáng tôi sẽ gọi cô dậy.”
Mấy năm nay Tô Đường chỉ tin tưởng một mình bản thân cùng chiến hữu luôn kề vai sát cánh bên cạnh, sau khi đến tinh tế, cô vẫn luôn duy trì cảnh giác với bên ngoài, mọi việc đều giữ lại ba phần, lúc này thấy Vu sư mặc đồ đen một chân sắp bước qua cửa âm phủ để tiến vào này, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác tin tưởng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin