Chỉ trong chớp mắt tám con cá Hoa Tuyết đã được mua sạch gọn, Tô Đường cũng hào phóng hướng dẫn mọi người hai cách chế biến khác, thịt kho tàu cá hoa tuyết, chao cá hoa tuyết.
Người mua được cá phấn chấn xách theo cá và cách làm trở về.
Tô Đường gom được 1600 tinh tệ thì rất vui vẻ, cũng không vội về nhà. Ở quảng trường trong căn cứ dạo một vòng. Ở quảng trường mặt hàng gì cũng có bán, tiểu thương tụ hội trao đổi hàng hóa, hình thành một cái chợ nhỏ.
Đa số các chủ sạp đều là người trở về từ các nơi thám hiểm. Rau dại, quả dại cùng với những món đồ cổ quái được đóng gói sẵn là loại mặt hàng hạ cấp; da lông, xương cốt dị thú và lông chim là loại hàng trung phẩm; mặt hàng xa hoa phải kể đến là thịt man man ngưu cùng với thịt heo rừng, còn có bản đồ tin tức mặt trận sương thành.
Một tấm bản đồ, đặc biệt là loại bản đồ phân bố của các khu vực có vật tư phì nhiêu có thể lên đến mức giá từ mấy ngàn đến mấy chục ngàn tinh tệ.
Đối với loại bản đồ tầm bảo này thì Tô Đường không có hứng thú, cô ở trên quảng trường nhìn ngó khắp nơi, tìm kiếm những loại gia vị đặc thù, những loại mà cô chưa tìm được.
Dạo qua một vòng, rốt cuộc tới quầy hàng thịt man man ngưu thì phát hiện một đống gừng dại còn dính ít bùn đất, cành lá đều còn nguyên vẹn, được đặt cạnh cùng các loại rau dại khác.
Tô Đường kích động mà suýt nữa nhảy dựng lên, cô tìm gừng lâu muốn chết đi được.
“Anh trai, rau dại này bán thế nào ạ?” Tô Đường chớp đôi măt to tròn đen nhánh hỏi.
“Cái này không bán lẻ, quy củ ở đây là mua một cân thịt man man ngưu sẽ đưa một cân rau dại.”
Chủ quầy đẩy cái mũ rơm lên, liếc liếc mắt nhìn lên thấy Tô Đường chỉ là một đứa trẻ trắng trẻo xinh xắn còn chưa tới tuổi thành niên, áo quần rách tung toé, hiếm khi mà nói chuyện cũng bắt đầu lải nhải: “Mấy thứ rau này mùi vị đều chẳng ra gì, anh đây đều coi nó là hàng tặng kèm thôi, bé con à, đừng lãng phí tinh tệ.”
Tô Đường thấy đối phương cao lớn thô kệch, nhưng lại rất thiện tâm, cười nói: “Anh trai, vậy thịt man man ngưu này bán thế nào, em đi mua giúp thầy của em ạ.”
Hiện giờ cô rất quen miệng lôi Ise làm khiên đỡ đạn, nếu một đứa trẻ mang nhiều tiền trên người rất dễ bị người xấu để ý.
“300 tinh tệ một cân, Trương Tiểu Phi anh đây bán thịt man man ngưu không lừa già dối trẻ, trước giờ vẫn là giá cả này. Nhóc không biết đó thôi, đây chính là bọn anh săn từ rừng Sương Mù. Mãnh thú man man ngưu cấp ba đó! Đầu của nó thôi đã to bằng mười người lớn, thịt tươi mới, bảo đảm thầy của nhóc ăn một ngụm, có thể nhớ kỹ cả đời. Nếu nhóc mua anh cho một cân rau, dù sao mấy thứ linh tinh này bọn anh cũng có nhiều, tiện tay nên đào mang về.” Anh chủ tiệm mặt mày hớn hở mà nói.
“Em được chọn rau không ạ? Chỗ mấy anh còn rau gì khác không? Em muốn qua nhìn được chứ.” Tô Đường cười lộ ra hàm răng trắng tươi trông đáng yêu vô cùng.
“Ai da, đứa nhỏ này, làm nũng là phạm quy. Thôi để anh lấy cho.” Trương Tiểu Phi sang sảng mà cười, sau đó đem ra bao tải rau dại đổ xuống trên mặt đất, hào khí tận trời mà nói: “Chọn đi.”
Tô Đường thấy một túi rau dại không chỉ có có gừng dại, tỏi tươi, thế mà còn có ớt chỉ thiên.
Cô lượm nhặt gừng tỏi và ớt, ngắt bỏ phần lá thừa. Tỉ mỉ lựa ra 2 cân gừng tỏi và nửa cân ớt cay.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin