Nghĩ nghĩ, cô đến trung tâm quảng trường của căn cứ tìm chỗ ngồi xuống, học theo các bà cô trung niên, hét to: “Sản vật Cá Hoa Tuyết đặc sản của Sương Thành, giá sập sàn giá cực sốc đây! Một con 200 tinh tệ, đi ngang dừng chân ghé lại lựa mua kẻo bỏ lỡ!”
“200 tinh tệ? Cái đứa bé này, 200 tinh tệ mà kêu giá sập sàn?”
“Cá Hoa Tuyết này nhìn hơi nhỏ nha.”
“Không đáng giá, 200 tinh tệ mắc quá.”
Người xung quanh mồm năm miệng mười mà chê bai. Có điều đôi mắt họ không hẹn mà cùng nhìn chằm chặp vào chùm cá Hoa Tuyết quẫy đạp đầy sức sống. Nghe nói ở Sương thành, Cá Hoa Tuyết rất tươi ngon, giống thịt rồng trên trời. Thịt rồng hương vị như nào thì bọn họ không biết, tuy nhiên chỉ miêu tả bằng từng ấy từ ngữ cũng đủ để thuyết minh mỹ vị này.
200 tinh tệ cũng quá mắc.
“Từng con cá Hoa tuyết này là thầy của tôi trải qua bao nguy hiểm cũng như sức lực mới có thể bắt được chúng nó từ hồ sâu lên đây. Thầy tôi mạo hiểm bắt cá trong hồ, còn suýt tí nữa đã bị dị thú đánh trọng thương. Cá này đem hấp, thịt cá bảo trì được độ tươi ngon, chấm chút nước sốt thì nước sốt sẽ thấm vào thịt cá, thơm, dai, lại lềm, vị thì ngon không miêu tả bằng lời được. Ngoài là cá hấp, còn có thể làm đầu cá băm ớt. Đem đầu cá hấp chín, sau đó đổ những gia vị: hành, gừng, tỏi, cùng ớt cay đỏ lên phía trên, đặt lên bàn, xối lên bề mặt một lớp dầu nóng. Ôi! quả thực là mĩ vị nhân gian. Ngoài hai cách trên, ai mua cá của tôi thì tôi cũng sẽ dạy thêm cách nấu.”
Tô Đường cười khanh khách, mắt tròn xoe chớp chớp nói: “200 tinh tệ không đắt đâu, một con cá mà mà còn học thêm được bốn cách nấu khác nhau, tương đương với giá 50 tinh tệ một con cá.”
Người vây xung quanh nghe miêu tả thôi nước miếng cũng muốn chảy ra, càng nghe càng cảm thấy có lý, thời buổi này đồ ăn mỹ thực là thứ mới mẻ.
“Hừ, nhóc con, cho ông một con.”
“Tui cũng mua một con nữa.”
Người đến đây đào quăng và người đến làm việc ở khu gieo trồng nông sản dĩ nhiên sẽ không bỏ 200 tinh tệ mua một con cá. Có điều trong căn cứ không chỉ có họ, mà còn có quân nhân đế quốc và các con cháu nhà quý tộc, họ thường xuyên tới quảng trường ở căn cứ mua đồ ăn vặt, lúc nhìn thấy mớ Cá Hoa Tuyết này trong lòng đã có chút thèm thuồng. Sau đó lại nghe được hóa ra một con cá còn có nhiều cách chế biến như vậy, mua cá còn được công thức nấu ăn, họ liền sôi nổi lên.
Sương Thanh được phát hiện trong tầm ba mươi năm về trước. Khi ấy, người ở tinh tế đã không còn nhớ mỹ thực có mùi vị như thế nào. Nguyên liệu nấu ăn lại quý giá đắt đỏ, vì quá quý giá nên người ta không đành lòng lấy ra để thử nghiệm. Từ đó khiến cho giới quý tộc ăn uống cũng trở nên đơn điệu, hấp chín thì ăn, chỉ nếm ra được cái hương vị nguyên bản. Chỉ có gia tộc rất giàu có hùng hậu mới đủ tài lực để mày mò ra các cách chế biến khác biệt.
Vậy nên họ không thể tin được một chàng thiếu niên bán cá lại biết tận bốn phương pháp chế biến món ăn? Vì thế, lính đóng quân biết xem hàng và đám con em quý tộc phía sau ồ ạt la hét muốn mua cá.
“Một người tối đa chỉ được mua 1 con cá, hôm nay chỉ bán 8 con!” Tô Đường không chút hoang mang, cong mắt cười nói, nhanh nhẹn mà túm một sợi dây cỏ, xỏ xuyên qua miệng cá làm thành cái quai, đưa cho một anh lính đóng quân nói: “200 tinh tệ, cảm ơn, nhớ chuyển khoản cho tôi bằng quang não.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin