Chương 7: Bị Thương

............................

- Ah, ah, aaa.....

Tên lệ quỷ kia quỳ dưới đất, trên người dòng khí màu đỏ liên tục bị rút ra, đưa vào trong Dẫn Linh Kiếm, khuôn mặt đầy vết sẹo trở về khuôn mặt của một người đàn ông bình thường, trên người phiêu phiêu một cỗ u buồn kì lạ.

- Phù, đại thúc, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện một chút nào.

Quốc Huy thở ra một hơi, hắn chỉ có một giờ để giữ cỗ oán niệm này trong Dẫn Linh kiếm, ngồi xuống đối diện người đàn ông kia, nói.

- Hừ, những kẻ độc ác như các người không có quyền hỏi ta điều gì.

Người đàn ông kia nói, giọng nói đã trở về bình thường, không còn là những tiếng rít ghê rợn nữa, mà điều này cũng làm ông ta kinh ngạc.

- Chúng tôi không có ác ý, cũng chưa từng làm điều gì độc ác cả, chúng tôi muốn giúp ông thanh thản.

Quốc Huy nói, ra hiệu cho Thế Vinh cùng ngồi xuống.

- Thanh thản? Công ty Long Hà các người hủy hoại cuộc sống của ta, còn muốn để ta thanh thản?

Người đàn ông kia nói, hai nắm tay nắm chặt, không gian cũng méo mó kì dị theo.

- Công ty Long Hà đã làm gì?

Quốc Huy trầm giọng xuống nói, một tay gỡ xuống cái huy hiệu vứt đi.

- Được, ta sẽ kể cho hai ngươi nghe.

..........................

Người đàn ông kia trầm mặt, bắt đầu kể lại, câu chuyện này xảy ra 10 năm về trước, ông ta tên là Khương Hiền, 33 tuổi, làm nghề tiều phu ở Liên Lâm Sơn này kiếm sống qua ngày, ông ta có một người vợ cũng một cô con gái khoảng 10 tuổi, cuộc sống hết sức bình thường, Khương Hiền sức lực lớn, làm tiều phu đốn cây trong rừng, nhưng đều là những cây đã khô héo, không thể sống, còn vợ ông ta là Hồng Nhiên, bà chuyên nuôi các loại gia súc gia cầm nhỏ, cô con gái tên là Hồng Liên, cũng được đi học như bao đứa trẻ khác, nhưng mà vào cái ngày tai hoạ đó, cả cuộc sống của Khương Hiền bị hủy hoại.

Công ty Cổ Phần Địa Chính Bất Động Sản Long Hà, đã gây ra hết thảy tai hoạ.

Hôm đó cũng là ngày 13 thứ 6, một nhóm người của công ty Long Hà đến bắt đi Hồng Nhiên và Hồng Liên, ép Khương Hiền rời khỏi Liên Lâm Sơn này, mười năm trước, các đạo luật còn lõng lẽo, nhưng mà Khương Hiền vẫn có chứng nhận phần đất ở đây thuộc sở hữu của mình, khoảng một tháng trước người của công ty Long Hà có đến muốn Khương Hiền ký một cái hợp đồng, bán lại phần đất này cho Long Hà, cho kế hoạch lớn xây dựng một khu du lịch ở đây, nhưng ông đã không chấp nhận.

Khương Hiền được đưa đến một căn nhà gỗ trên đỉnh núi, ở đó có 10 người thuộc công ty Long Hà, hầu hết là nhân viên bảo vệ, chỉ có 3 người là Bách Lâm Xuân, phó phòng Kinh Tế, Lâm Hương Mạnh, tổng phòng tài chính và Quân Lập, phó giám đốc công ty Long Hà 10 năm trước.

- Hehe, Khương Hiền, thế nào? Lúc trước ký hợp đồng với bọn ta có tốt hơn không?

Bách Lâm Xuân cười tiểu nhân nói.

- Thả vợ và con gái ta ra....

Khương Hiền hai tay bị trói lại, gầm lên.

- Đem họ ra, hehe....

Lâm Hương Mạnh cười nói, ra hiệu cho một tên nhân viên, một lúc sau, Hồng Nhiên cùng Hồng Liên bị đưa ra, trên người bị từng sợi dây thừng trói chặt, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Khương Hiền.

- Haha, Khương Hiền, bây giờ có chịu kí hợp đồng chưa?

Quân Lập đứng dậy, một chân đạp một cái thật mạnh lên mặt Khương Hiền, mặt trái ông ta đập xuống đất, đau đớn không nói nên lời.

- Ta, ta ký, thả, thả, họ ra trước.

Khương Hiền miệng cố gắng mở ra, nói.

- Tốt, đem hợp đồng cùng dấu son lại đây.

Quân Lập gọi một tên nhân viên khác, tên kia lấy từ chiếc vali xách tay một tờ giấy cùng dấu son đỏ, ấn tay Khương Hiền lên, sau đó lăn tay lên hợp đồng.

- Xong rồi, mau thả họ ra cho ta....

Khương Hiền hét lên.

- Haha, hợp đồng ký rồi, nhưng cũng phải cho mày một bài học, thịt hai con đ* này cho tao.

Quân Lập cười tà ác, nói với bọn nhân viên, xoạt xoạt mấy tiếng, quần áo trên người Hồng Nhiên cùng Hồng Liên bị xé ra, 7 tên nhân viên vây bọn họ lại, sau đó chuyện gì xảy ra chắc ai cũng biết rồi.

- Không.....

Khương Hiền rống lên, nhưng đáp lại ông ta là tiếng cười gian ác của bọn người kia.

- Tức giận chứ? Chỉ cần quy phục ta, ngươi sẽ có sức mạnh.

Một giọng nói lạnh lẽo ghê rợn vang lên trong đầu Khương Hiền, cuồng nộ lấn át sự nghi ngờ và sợ hãi, Khương Hiền liền chấp nhận, sau đó ông ta cảm thấy đau đớn vô cùng ở gáy, nhưng một cỗ sức mạnh thần bí chạy khắp cơ thể, ông ta gồng người lên, từng sợi dây thừng đứt ra, Khương Hiền chộp lấy cây rìu treo trên tường, xông vào đám người kia, mỗi một búa xuống, là máu người, não, đầu người văng tứ tung, tình cảnh vô cùng kinh dị, rút cuộc chỉ còn lại Quân Lập, Bách Lâm Xuân cùng Lâm Hương Mạnh sống sót.

- Chết, chết, chết.....

Khương Hiền hai mắt đỏ ngầu, lưỡi rìu sắc bén vụt qua, đầu của Lâm Hương Mạnh cùng Bách Lâm Xuân bay lên, mà bức tường căn nhà gỗ cũng bị cắt ra làm đôi, rầm rầm đổ xuống, sức mạnh cũng quá đáng sợ.

- Anh/ Cha ơi, dừng lại....

Hồng Nhiên cùng Hồng Liên cùng lao lên, kéo cánh tay của Khương Hiền lại, bọn họ vẫn chưa bị làm nhục, quần áo chỉ là bị xé rách, nhưng mà Khương Hiền đã hoá ma, nào còn nhận thức, ông ta vung người, ném hai người ra hai bên, đuổi theo Quân Lập đang bỏ trốn.

Cả hai cùng đuổi tới vực thẳm ở bên trên, Quân Lập sợ hãi, mà sau lưng Khương Hiền đã đuổi tới, trên người bê bết máu, lưỡi rìu bị ánh trăng chiếu lên lấp loé ánh sáng lạnh kinh người.

- Chết đi...

Khương Hiền lao tới, kéo theo Quân Lập rơi xuống vực thẳm, nhưng không ngờ, Quân Lập may mắn, bị một nhánh cây kéo lại, mà Khương Hiền cứ như vậy rơi xuống, cây rìu đâm vào ngực, va đập quá mạnh mà chết, mà khi linh hồn rời khỏi xác, một bóng đen đứng trước mắt Khương Hiền, sau lưng vác một thanh lưỡi hái.

- Ngươi đã là con cờ của ta, ngươi phải ở chỗ này chờ đợi ta, những kẻ tiến vào chỗ này, dù hận hay không hận, giết cho ta.

Bóng đen kia nói, mà giọng nói chính xác là giọng nói vang lên trong đầu Khương Hiền lúc trước.

- Ngươi là ai?

Khương Hiền ngồi dậy, hỏi lại.

- Ta là một trong những tạo vật bị lỗi của Đức Ngài, Quỷ Dữ.

Bóng đen kia kéo xuống chiếc mũ trùm đầu, lộ ra hộp sọ người trắng phếu, mà đôi tay kia cũng chỉ toàn xương, không khác hình ảnh Tử Thần là mấy, Khương Hiền mặc dù lúc trước giết người, nhưng khi thấy người kia như vậy cũng là sợ hãi vô cùng.

- Thứ này cho ngươi, khuôn mặt gớm ghiếc của ngươi làm ta ngứa mắt.

Vị thần chết kia ném cái mặt nạ cho Khương Hiền, quả thật, khuôn mặt của Khương Hiền đầy vết thương do rơi xuống núi.

..................

10 năm về sau nữa, Khương Hiền nghe lời vị thần chết kia, giết bất cứ ai đi vào Liên Lâm Sơn, nhưng những người vô tội ông ta chỉ làm bị thương, chứ không giết họ, chỉ những người có quan hệ với Long Hà, ông ta mới giết.

- Đúng là độc ác mà....

Thế Vinh nghe xong, thốt lên, hắn vừa mắng những người kia, vừa mắng Khương Hiền lạm sát, nhưng mà Quốc Huy lại trầm tư, quỷ dữ? Đức Ngài? Hắn hỏi qua Tiểu Ngọc, cô nàng lại một mực lắc đầu, điều này làm Quốc Huy vô cùng khó hiểu.

- Vậy, ước nguyện cuối cùng của ông là gì?

Quốc Huy đi vào vấn đề chính, nói.

- Ta, muốn gặp lại gia đình, có lẽ ta đã hả giận, sau khi giết quá nhiều người.

Khương Hiền ngước mặt nhìn bầu trời, nói.

- Được, tôi sẽ giúp ông.

Quốc Huy đứng dậy, nhưng mà bỗng nhiên một cỗ áp lực kì lạ đông cứng người hắn, mà Thế Vinh bỗng nhiên lăn ra ngất xỉu, không gian xung quanh bỗng nhiên đổi thành một màu đỏ tươi, Khương Hiền khuôn mặt sợ hãi, lắp bắp nói.

- Ông, ông, ông ta đến rồi....

Két....

Bầu trời bỗng nhiên bị cắt ra một đường lớn, một bóng người bước ra, là một bộ xương người cao 3m, mặc áo choàng đen, tay cầm lưỡi hái, quả thật rất giống Tử Thần.

- Thứ vô dụng....

- Xin ngài tha thứ....

Bộ xương gầm lên, sóng âm càn quét xung quanh, Quốc Huy cũng bị thổi bay, đụng vào một gốc cây gần đó, xương toàn thân như muốn rời ra, vô cùng đau đớn, Khương Hiền quỳ rạp dưới đất, cầu xin.

Keng, chủ nhân gặp phải nguy hiểm cực cao, đối tượng là tồn tại mạnh gấp trăm lần Thiên Âm Hồn, xin chủ nhân cẩn thận.

Giọng nói của Tiểu Ngọc vang lên trong đầu Quốc Huy, mà điểm ý chí của Quốc Huy đang tăng lên vùn vụt, cơ thể lấy lại tự chủ, có thể đứng dậy, nhìn " Tử Thần" kia đang tiến về phía mình.

Ông ta đưa bàn tay xương trắng ra, Dẫn Linh kiếm trên tay Quốc Huy rung động, oán niệm bên trong bị ông ta kéo ra, hấp thụ vào trong người, thở ra một hơi thoả mãn như người vừa ăn no, ông ta không nói một lời, xé ra mặt đất dưới chân, biến mất ở bên trong.

Không gian màu đỏ cũng biến mất, Thế Vinh bất tỉnh một bên cũng ngồi dậy, gãi gãi đầu khó hiểu, mà linh hồn Khương Hiền đang hấp hối, Quốc Huy cố nén cơn đau, bước lại gần ông ta, oán niệm tạm thời bị lấy đi đã làm ông ta vô cùng đau đớn, bây giờ bị người ta lấy đi làm món ăn, ông ta chắc chắn phải đi chuyển thế và phải xuốngngục chịu trừng phạt.

- Tìm vợ và con gái ta, nói, ta, ta rất yêu, yêu họ....

Khương Hiền từng hơi từng hơi thở cô gắng nói, sau đó một ngọn lửa bùng lên trên người ông ta, bị đưa xuống hoả ngục.

Keng, chủ nhân hoàn thành 50% nhiệm vụ, chỉ có thể nhận một nửa phần thưởng.

Keng, đẳng cấp tăng lên level 5, được tặng 5 điểm phân phối.

Keng, mở ra chỉ số Sức Sống, hiện tại là 4/50, tỉ lệ hồi phục thương tổn cao hơn người thường 10%.

Liên tục những thanh âm thông báo của Tiểu Ngọc vang lên trong đầu Quốc Huy, nhưng hắn quá đau đớn bởi xương khớp trong người nứt vỡ mà bất tỉnh, Thế Vinh lập tức chạy đến chỗ hắn, cõng hắn trên lưng, chạy xuống chân núi.

- Ài, xui xẻo quá mà...

Ở bên trong không gian hệ thống, Quốc Huy nằm dưới mặt đất, mà chỗ này được Tiểu Ngọc thay đổi, trở thành một thảo nguyên mênh mông, ánh mặt trời dịu nhẹ phủ xuống, Quốc Huy nằm trên thảm cỏ thở dài.

- Chủ nhân, ngài vất vả rồi.

Tiểu Ngọc nhẹ bước đến, cùng ngã người nằm xuống cạnh Quốc Huy, nói.

- Ừm, khi nào ta mới tỉnh dậy.

- Vâng, khoảng 2 ngày nữa, cơ thể chủ nhân tự nhiên hồi phục.

- Hề, hai ngày nữa sao? Vậy, Tiểu Ngọc, chúng ta làm vài trò vui giết thời gian đi.

Binh....

Cái hộp vuông trên tay Tiểu Ngọc đập lên đầu Quốc Huy, cô nàng mỉm cười nói.

- Mời chủ nhân đi ngủ, tốt cho cơ thể lắm.

- Hự....

Ý thức Quốc Huy trở lại cơ thể, cùng hợp lại theo thân thể ngủ say, đợi chờ thân thể bình phục.

..................