Chương 6: Đối Phó Lệ Quỷ Đỏ

.........................

Rít......

Một tiếng rít gào ghê rợn trong bóng tối, Liên Lâm Sơn bị bao trùm bởi tầng tầng sương mù kì lạ, gió thổi không bay, ai đi vào cũng mất hết liên lạc, khiến hàng trăm người nhân viên của công ty Long Hà bên ngoài lo sợ.

Bên trong Liên Lâm Sơn, nhóm sáu người Quốc Huy đang đối mặt với Lệ Quỷ Đỏ, trên mặt đeo mặt nạ bê bết máu, tay phải cầm rìu tiều phu, máu tươi nhỏ xuống ngọn cỏ bên dưới tí tách, sát khí hừng hực nhìn sáu người phía trước mặt, bỗng ánh mắt lại nhìn về Tằng Thải Vi.

- Trả.... mạng.... lại cho ta.....

Lệ quỷ kia bước từng bước đến gần sáu người, không gian lạnh lẽo đáng sợ, Hải Yến sợ hãi hét lên một tiếng, Diễm Tuyết bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi, Thải Vi hai chân hơi run rẩy nhưng vẫn bình tĩnh vô cùng.

Vút.....

Bỗng nhiên tên lệ quỷ kia ném ra cây rìu trên tay, lưỡi rìu sắc bén xé gió lao tới Thải Vi, cô nàng tiểu thư sợ hãi đứng im tại chỗ, mặc cho lưỡi rìu sắc bén đang phóng to trong đôi mắt.

Bốp.....

Bỗng nhiên một bóng đen lao tới, chân trái nhanh như điện đá lên cây rìu kia một cái thật mạnh, cây rìu chệch hướng ghim vào thân cây bên phải 2 xích, Thải Vi mặt tái nhợt ngồi bệt xuống đất, bóng đen kia hạ chân xuống, không ai khác, chính là Tấn Phát

Ớ, kịch bản có chút không đúng....

- Đậu mía, Tấn Phát, sao mày nhanh quá vậy?

Quốc Huy mắng một câu, rõ ràng lúc thằng này chạy đi, trên người nó có toả ra linh khí, tốc độ tăng lên cực nhanh, nhưng vẫn không có bằng Phi Âm Bộ của Quốc Huy, nhưng cũng không phải là tốc độ mà người bình thường có thể nắm giữ.

Quốc Huy khẳng định, Tấn Phát là một Toái Cước Linh Năng giả, mặc dù không mạnh, nhưng là đủ ứng phó với lệ quỷ hoặc chạy trốn.

Linh Năng giả cũng có nhiều loại, đơn thuần dùng pháp khí gọi là pháp sư, có thân pháp, pháp khí, sử dụng được linh lực gọi là Linh Năng giả, mà Linh Năng giả này chia làm nhiều nhánh, như Nhục Thể Linh Năng giả mà Quốc Huy đang theo đuổi, Toái Cước Linh Năng giả như Tấn Phát là dùng đôi chân tập trung rất nhiều linh lực vào trong, có thể không cần cả thân pháp, mà còn có thể đánh luôn lệ quỷ.

Thật không ngờ, bên cạnh Quốc Huy có một Linh Năng giả, hơn nữa còn là bạn thân.

Rít.....

Tên lệ quỷ kia rít lên, cây rìu đính trên thân cây kia rút về, giống như boomerang quay ngược về tay hắn, thân hình hắn mờ nhạt một cách quỷ dị, nó biết mình dùng tốc độ thì đánh không lại Tấn Phát, hơn nữa nó còn cảm giác được một nguồn linh lực cực lớn phát ra từ Quốc Huy, một mình nó đánh không lại, liền bỏ chạy, đợi cơ hội khác.

Vù vù.......

Sương mù bao quanh tất cả quỷ dị rút đi, ba cô gái nhẹ nhàng thở ra một hơi, thời điểm lúc nãy thật quá kinh dị, bất cứ cô gái có mạnh mẽ đến đâu thì cũng phải sợ hãi.

- Nè, Tấn Phát, tao muốn hỏi mài một chuyện.

Quốc Huy đi về phía Tấn Phát nói, sau đó đi ra một chỗ cách xa những người còn lại.

- Có chuyện gì sao?

Tấn Phát đi đến bên cạnh Quốc Huy hỏi.

- Nói thật đi, mài có phải Linh Năng giả?

Quốc Huy nghiêm túc hỏi Tấn Phát.

- Linh Năng giả? Là cái gì vậy?

Tấn Phát hơi bất ngờ, nhưng một mặt không hiểu nhìn Quốc Huy hỏi.

- Không biết? Vậy tại sao mài lại có tốc độ nhanh như vậy?

- Chuyện này sao? Là do thầy tao bắt luyện tập hằng ngày, nói cái gì tao có tuệ năng, sau này cứu giúp thiên hạ, nhiều lúc tao cứ tưởng là tao đang ở thế giới kiếm hiệp vậy, mệt vờ cờ.

Tấn Phát vô cùng chân thành nói, không có chút gì là giả dối.

- Ừm, lần sau dẫn tao đi gặp thầy mày nhé.

Quốc Huy âm thầm lắc đầu, Tấn Phát sư phụ nếu không phải là một pháp sư, thì chắc chắn cũng là một Linh Năng giả mới có thể khai quang được phòng hồn khí, lần sau phải đến xin chỉ giáo một chút mới được.

Quốc Huy tiến lại gần chỗ Tằng Thải Vi, hỏi mượn cô ấy chiếc huy hiệu của công ty Long Hà trên ngực áo, ban đầu Thải Vi khó hiểu hỏi lại, Quốc Huy cũng chỉ cười cười không nói gì, cô nàng cũng đành đưa cho hắn.

- Ừm, các cậu đi về trước, lúc nãy tớ đánh rơi đồ vật, muốn đi tìm nó, một lát nữa tôi sẽ đuổi theo các cậu.

Quốc Huy quay lưng lại nói với cả nhóm, sau đó hướng một hướng rời đi, bất chấp sự ngăn cản của mọi người, Thế Vinh cuối cùng nói mọi người về trước, còn hắn thì đuổi theo đi cùng Quốc Huy.

- Nè nè, Quốc Huy, Quốc Huy, ở đâu mà mài có cái vòng tay đó vậy?

Thế Vinh đi song song với Quốc Huy, bỗng nhiên choàng vai Quốc Huy hỏi.

- Tao nhặt được....

Quốc Huy trả lời trống rỗng như có như không, bí mật hắn là Linh Năng giả chưa muốn lộ ra cho người khác biết.

- Công nhận mài thật có vận may rắm chó, nhặt được một cái pháp khí khai quang tốt như vậy à?

Thế Vinh ánh mắt bỗng nhiên sắc bén, giọng hơi trầm xuống nói

- Ài, để tao nói thật, đó là 500 đồng ba tháng tiền tiêu vặt của tao, bị một thằng già lừa đảo, bán cho tao cái vòng tay đó, nói cái gì có thể tránh tà thoát ma, âm khí tà vật tránh xa, tao cũng chẳng tin, nhưng nhiều lần dùng thử thật có tác dụng.

Quốc Huy mặt không đỏ, tim không loạn, rành rành mạch mạch chém gió, chuyện nói dối không chớp mắt như vầy là nghề của hắn, đứng trước giáo viên có thể tâm lặng như mặt hồ, không chút gợn sóng, tùy ý tương tác với giáo viên trước mắt, khà khà.

- Thật sự như vậy sao?

Thế Vinh bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng lựa chọn tin tưởng, nhưng trong lòng thầm mắng không thôi, là tên nào, dám ở

trong nghề.......... bán phá giá.

Nói luôn, Nguyễn Thế Vinh, nam sinh 16 tuổi, nhưng lại là Chú Pháp Sư tập sự, là những người chuyên khai quang pháp khí linh lực, sở hữu lượng linh lực khổng lồ, nhưng lại không dùng đối phó với âm hồn, lệ quỷ được, nên đành theo tiền nhân khai quang pháp khí, bán kiếm sống, còn về gia cảnh của Thế Vinh thế nào, ta chưa tiện bật mí.

Rít.....

Qua một hồi lâu, khi cả hai đi đến gần một vực sâu, thì tiếng rít ghê rợn của Xích Giác Quỷ kia vang lên, sương mù lệ khí lần nữa bao trùm khu rừng này, thân hình lung lay của Xích Giác Quỷ hiện ra, vẫn là tay cầm rìu tiều phu nhuốm máu.

- Tiểu Ngọc, có cách nào đánh bại hắn hay không?

Quốc Huy cảnh giác lên, ngay lập tức hỏi Tiểu Ngọc cách để đánh bại Xích Giác Quỷ này.

Keng, trải qua đo lường, Tiểu Ngọc khuyên kí chủ dùng Dẫn Linh kiếm, mượn nhờ linh lực rút ra oán niệm của hắn, để hắn tạm thời trở lại làm âm hồn, dễ dàng thanh trừ chấp niệm của hắn.

Giọng nói của Tiểu Ngọc vang lên trong đầu Quốc Huy.

- Được...

Quốc Huy vờ đưa tay vào chiếc ba lô sau lưng, từ túi đồ hệ thống lấy ra Dẫn Linh kiếm, người ngoài cứ tưởng là hắn để thanh kiếm gỗ dài khoảng 4, 5 xích (dm) này trong ba lô, Thế Vinh cũng không có nghi ngờ, hai mắt lập tức sáng, ngoại lai pháp khí nha, là đồ hiếm.

Quốc Huy dẫn linh lực mình vào Dẫn Linh kiếm, đường văn khắc trên kiếm lập tức phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, nhưng trong sương mù tối tăm lại cực kì sáng chói hai mắt, hướng mũi kiếm về phía Xích Giác Quỷ, Quốc Huy vung tay một chưởng ấn, sau đó kéo thanh kiếm về phía sau, một luồng khói màu đỏ bay ra từ người Xích Giác Quỷ, sừng quỷ màu đỏ trên gáy hắn dần co rút, chiếc mặt nạ cũng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông trung niên, trên mặt đầy vết sẹo chi chít, thay vì đáng sợ, người nhìn lại thấy thương cảm cho hắn.

Đó là câu chuyện khoảng 10 năm về trước, thảm hoạ ập xuống gia đình ông ta.

.......................

P/S : Keke, vừa đi học, vừa đi làm, FB xài chung clone....