Chương 4: Thứ 6 Ngày 13 (1)

........................

Thông báo, chương này và những chương sau sẽ có yếu tố Linh Dị mạnh, hơi kinh dị một chút, đa tạ các đạo hữu.

.........................

Cuối cùng, cuộc kiểm tra cuối tháng cũng đến, Quốc Huy với trí tuệ thiên tài từ hệ thống vượt qua hết thảy, bước vào top 5 toàn khối, chuẩn bị cho trò chơi giải đáp của 5 người trong top 5.

Hội trường được lắp đặt những thiết bị hiện đại như chơi game show, dĩ nhiên sẽ có đài truyền hình đến quay hình, để làm tư liệu PR ngành giáo dục lên cao chín tầng mây đại loại như học sinh nghèo hiếu học, não lớn hơn túi tiền,.v.v.

Quốc Huy cũng không quan tâm, hắn cùng Tấn Phát và Thế Vinh đang có một kế hoạch đi chơi, đến một ngọn núi ở Hà Đông, tỉnh Linh Chi, cách đây cũng khoảng hai giờ đi xe máy, nhưng mà không biết thằng Thế Vinh kéo từ đâu ra một chiếc xe hơi, hơn nữa là một chiếc Porsche màu đen, còn có tài xế riêng, nhưng mà nó lại nói là thuê xe thôi, đừng ngại, một lát bọn mày nhớ trả tiền cho tao các kiểu, làm Quốc Huy cùng Tấn Phát ho ra máu, mày thật là bạn tốt.

Là vậy đấy.....

Nửa giờ sau, Quốc Huy, Tấn Phát cùng Thế Vinh đi đến chân ngọn núi kia, ngọn núi này vẫn còn rất hoang sơ, rừng rậm chạy quanh, sườn núi lại không có quá dốc, hơi thoải, nên có rất nhiều người thích leo núi ở đây, ngọn núi này được gọi là Liên Lâm Sơn.

- Ê, Thế Vinh, mài dẫn bọn tao đến chỗ này làm gì?

Tấn Phát vác lên balo, huých chỏ vào hông Thế Vinh hỏi.

- Mạo hiểm, mài không biết truyền thuyết ở đây à?

Thế Vinh lấy xuống kính mắt, khuôn mặt thằng này rất là đẹp trai, lại lạnh lùng cool boy, tóc vuốt keo, đúng chuẩn soái ca, nhưng khi đến lớp lại làm ra một dáng mọt sách, cũng thật là khó hiểu.

- Truyền thuyết?

Quốc Huy quay sang hỏi Thế Vinh.

- Ừ, để tao kể cho mà nghe, sở dĩ chỗ này gọi là Liên Lâm Sơn, bởi vì những khu rừng nhỏ ở đây bị mấy cái rãnh vực chia ra, từ trên cao nhìn xuống giống như từng cánh hoa sen đang nở rộ đến kì lạ, mà cũng bởi vì mấy cái rãnh vực này, mà nhiều người leo núi đã trượt chân ngã xuống, không trọng thương cửu tử nhất sinh thì cũng thịt nát xương tan, nên oán khí ở đây rất nhiều, nghe nói còn có hồn ma xuất hiện.

Thế Vinh nhìn xa xăm nói, giọng nói có chút trầm trọng, u sầu.

- Chời địu, nơi này có ma à?

Tấn Phát như mèo bị đạp phải đuôi, nhảy lên cao ba xích, mắng.

- Tiểu Ngọc, nơi này thực sự có âm hồn sao?

Quốc Huy hỏi Tiểu Ngọc, hắn nghĩ nàng sẽ biết.

- Đúng vậy chủ nhân, chỗ này có rất nhiều âm hồn, nhưng chấp niệm của họ không lớn, nên chưa trở thành lệ quỷ.

Giọng nói của Tiểu Ngọc trả lời.

Kít......

Đúng lúc này, lại có thêm một chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ chạy tới, cửa xe mở ra, một đôi chân dài trắng muốt bước ra, là một thiếu nữ mặc áo len, mặc quần short, trên người đeo trang sức đều là hàng hiệu, đúng kiểu tiểu thư con nhà giàu.

Cửa sau xe mở ra, lại có thêm hai thiếu nữ nữa bước xuống, nhưng họ ăn mặc giản dị hơn, áo T-shirts, quần jeans dài, một đội mũ len, một đeo headphone, cả hai người họ đều rất xinh đẹp, trong hai người đó, Quốc Huy nhận ra cô gái đội mũ len kia, là Hải Yến.

- A, Quốc Huy....

Hải Yến cũng nhận ra Quốc Huy, vẫy tay vui mừng gọi hắn, Tấn Phát cùng Thế Vinh nhìn hắn gật đầu, trên môi còn có nụ cười nhàn nhạt, một mặt "bạn thân như bọn tao hiểu mà" với Quốc Huy, làm hắn muốn thổ huyết, hiểu cái gì mà hiểu.

Cả nhóm ba người Quốc Huy tiến lại gần nhóm Hải Yến, chiếc xe Ferrari màu đỏ kia cũng rời đi sau khi vị tiểu thư kia nói chuyện gì đó, mà khi cô ta quay lại, ánh mắt nhìn trúng Thế Vinh, bầu không khí dần trở nên lạnh lẽo.

- Ồ, là Tằng đại tiểu thư, thật không ngờ ngài cũng đến đây.

Thế Vinh cười mỉm, nhìn vị thiếu nữ đúng chất đại tiểu thư kia.

- Hừ, Nguyễn gia cũng có chủ ý chỗ này sao?

Vị Tằng đại tiểu thư kia hừ một tiếng, nói.

- Suỵt, chuyện này không nên nói ở đây, tôi cũng đến đây để mạo hiểm thôi.

Thế Vinh đưa ngón tay trỏ lên miệng, ra dấu im lặng, mỉm cười nói.

- Hừ.....

Vị Tằng tiểu thư kia hừ một tiếng, mà đúng lúc này một tiếng "Bốp" vang lên, Tấn Phát bỗng nhiên lùi về sau mấy bước chân, hai cánh tay chắn trước ngực, miệng mỉm cười, nhìn thiếu nữ đeo headphone kia.

- He he, Diễm Tuyết, đòn đó chưa đủ đô với tớ đâu...

- Hứ, đợi đến tháng sau, cậu sẽ biết tay tớ....

Thiếu nữ kia hứ một tiếng, quay người đi, Quốc Huy cùng Hải Yến cùng có một nụ cười gượng gạo cùng khó hiểu, hình như tất cả người ở đây, đều có quen biết thì phải.

- Nè, Hải Yến, giới thiệu một chút cho tớ được không?

Quốc Huy quay sang hỏi Hải Yến, cô nàng mặc một bộ quần áo mùa đông cộng thêm mũ len làm cô trong vô cùng đáng yêu, khiến Quốc Huy muốn ôm cô vào lòng một cái.

- Ừm, hai người họ đều là đồng học của mình, người kia là Tằng Thải Vi, là đại tiểu thư của Tằng gia, cha của cô ấy là Tằng Thiên Hải, tổng giám đốc cùng người có cổ phiếu nhiều nhất của tập đoàn kinh tế Long Hà, tuy có chút đanh đá nhưng cô ấy lại ngoài cứng trong mềm, vô cùng dễ mến, còn người kia là Cao Diễm Tuyết, cô ấy là nữ võ sĩ Karate từng vô địch trên dưới 50 giải karate, nghe nói cô ấy có một địch thủ mà luôn muốn đánh bại cho bằng được, nhưng có lẽ, mình biết đó là ai rồi.

Hải Yến nói một mạch, sau đó dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình bày lên vẻ "hiểu hết rồi" vô cùng khó hiểu với Quốc Huy.

- Nè, Hải Yến, cậu có biết hôm nay là thứ mấy không?

Bỗng nhiên Thải Vi hỏi Hải Yến.

- Ừm, hôm nay là thứ năm, là ngày 12.

Hải Yến xem điện thoại di động của mình, nói.

- Cảm ơn cậu, tớ có việc sắp lên lịch chuẩn bị nên hỏi cậu thôi, được, chúng ta đến biệt thự của mình đi.

Thải Vi gật đầu, vui vẻ dẫn đường cho cả nhóm, đi sâu vào trong rừng rậm.

..........

Xoạt..... Xoạt.....

Trong bụi rậm vọng ra từng tiếng xoàn xoạt của một thứ gì đó đi qua bụi cây, một bóng người xuất hiện dưới chân núi, đeo trên mặt một chiếc mặt nạ dính đầy máu, tay phải cầm một cây rìu của tiều phu cực lớn, tay kia đang kéo theo một thứ gì đó, từng bước đi về phía vực sâu, ném vật kia xuống đó, điều đáng sợ là khi hắn quay người lại, sau đầu hắn ----

Như có một cái sừng nhọn màu đỏ nhô ra, Lệ Quỷ Đỏ.

..................................

Vở kịch Thứ 6 Ngày 13 bắt đầu ---

...................................

Đi sâu vào rừng, leo lên một dãy bậc thang, khoảng đến giữa ngọn núi Liên Lâm, thì một căn biệt thự bằng gỗ khá cổ xuất hiện trước mắt tất cả, chỗ này gần sườn núi, trước mặt khoảng hai trăm mét là vách đá, sau lưng là vách núi, bên trái có dòng suối đổ xuống, vô cùng mỹ lệ, bao quanh căn biệt thự còn có một bức tường đá, vô cùng chắc chắn.

Cạch.....

Cánh cửa sắt mở ra, Tằng Thải Vi đi phía trước, cả bọn cũng đi theo phía sau, đến cửa lớn trước biệt thự thì dừng lại, Tằng Thải Vi gõ cửa, một lát sau thì cửa mở ra, một vị quản gia tuổi khoảng 40 xuất hiện, tóc hơi hoa râm, cung kính cúi chào Tằng Thải Vi, sau đó mở rộng cửa, đón tất vả vào trong.

Tuy bề ngoài cũ kĩ, nhưng bên trong lại xa hoa không tưởng tượng nổi, đèn chùm treo trên trần nhà phải nói là khổng lồ, sàn nhà hoàn toàn được trải bằng thảm nhung, hai bên đều có hầu gái xếp thành hàng, tiến đến đem balo, túi đồ của tất cả đem xuống, sau đó quản gia sắp xếp phòng cho tất cả nghỉ ngơi.

Bữa tối được dọn lên sau hai giờ mọi người nghỉ ngơi, tất cả đều vui vẻ ăn uống, dự định ngày mai sẽ leo núi, ngắm nhìn phong cảnh từ đỉnh núi xem sao, cũng là một loại thư giãn thoải mái.

.....................

Nhưng mà không ai biết được.....

Ở giữa đoạn sườn dốc gần vực sâu, lên đỉnh núi, một bóng người chật vật chạy trong rừng rậm, là một người đàn ông, mặc đồ vest trang nhã, nhưng hiện tại rách rưới khó chịu nổi, trên người đầy vết thương, cánh tay trái có một vết thương rất sâu đang chảy máu rất nhiều.

Bạch.....

Ông ta trong cơn hoảng sợ chạy trốn thì vấp phải một gốc cây lớn, ngã nhoài trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy ròng, ánh mắt sợ hãi tột cùng nhìn bóng người phía trước, tay phải cầm một cây rìu đang nhỏ xuống tí tách máu, tay kia đang kéo một cái thi thể, một người đàn ông mặt to bụng lớn, rõ ràng là một người giàu có, trên ngực có một cái huy hiệu hình rồng cuộn mình trong một dòng sông màu xanh, là người của công ty Long Hà.

- Chỗ này, là của ta, ta không đi, kẻ đến, ta giết....

Bóng đen kia rít lên từng tiếng ghê rợn, hắn là một cái lệ quỷ xích giác, bởi vì chấp niệm quá lớn với người của công ty Long Hà, nên đã trở thành lệ quỷ chăng?

- Không.....

Vút..... Pặc ...

Lưỡi rìu sắc bén vụt qua, thân cây ngã đổ, một cái đầu người sợ hãi lăn xuống, máu tươi tràn ra như suối, vô cùng kinh dị.

- Rít, có kẻ, vào đất, của ta, giết....

Bóng người kia rít lên một tiếng, cây rìu cắm vào trong lòng ngực, hai tay kéo hai cái thi thể, lê từng bước đến vực sâu, ném hai cái thi thể xuống vực sâu tối tăm.

Còn hắn, lùi dần vào bóng tối của rừng rậm, đi tìm kẻ xâm phạm tiếp theo.

...... o0o ......

P/S : Hehe, đi xem Thứ Sáu Ngày 13 đi....