.............................
Trường học Linh Lăng, 20 giờ đêm....
Bóng tối bao trùm hết thảy trường học, nhưng kì lạ ở đây không một ánh đèn, tối tăm lạnh lẽo, một bóng đen vụt qua không khí, nếu có người nhìn thấy sẽ tưởng là quỷ, nhưng mà ở đây làm gì có người, nói đúng hơn, thế giới này không có người.
Đúng, chỗ này là Âm Giới.
Quốc Huy đổi một bộ đồng phục mới, là người trong một tổ toàn linh hồn thì phải hoà đồng với người ta, để người ta thấy được mình không phải là người lạ, quy vào tội xâm nhập chỗ ở rồi vây lại bắt hắn thì tiêu, dương khí của Quốc Huy mặc dù không toả ra ngoài, nhưng khi đến gần và ngửi kĩ có thể nhận ra hắn là dương nhân, đến lúc đó thì toàn bộ âm hồn lệ quỷ ở đây sẽ vây lại hút hết dương khí của hắn, những linh hồn bình thường sẽ không cần dương khí, với lại Quốc Huy cũng có phòng hồn khí, nhưng mà cẩn tắc vô ưu, nếu lỡ âm hồn lệ quỷ quá đông, phòng hồn khí không chịu nổi thì sao?
Chết chắc....
Quốc Huy không dám mạo hiểm, một đường chạy tới phòng âm nhạc, chỗ này bây giờ đang phát ra tiếng dương cầm du dương, bên trong là một cây đàn dương cầm lớn đang bật nắp, dây thép bên trong rung động theo từng nhịp gõ của búa nhỏ dưới phím đàn, đứng cách cây đàn dương cầm một thước là một thiếu nữ, mặc váy trắng hai dây, mặt trái xoan, làn da trắng tuyết, bộ ngực tròn trịa căng lên sau lớp áo, hai nụ hồng nho nhỏ cũng có thể thấy được khi chúng nhô lên khỏi chiếc váy trắng hơi mỏng kia, mái tóc đen phiêu dật trong gió lùa vào từ cửa sổ, nhưng ánh mắt lại u sầu lạ thường, ngay cả người nghe đàn piano bình thường nhất cũng có thể nghe ra được, bản nhạc rất buồn.
- Hừm, hừm,....
Quốc Huy nghe bản nhạc thì gật gù tán thưởng, thiếu nữ kia cũng không có chú ý, tiếp tục nhìn về phía cây đàn piano, từng phím đàn lên xuống đều đều theo từng nốt nhạc, Quốc Huy ánh nhìn thẩn thờ, bởi vì, hắn không có hiểu gì hết, giả vờ tán thưởng mà thôi.
- Ngươi là ai?
Lúc này điệu nhạc dừng lại, thiếu nữ kia lạnh lùng nhìn sang Quốc Huy, một luồng gió lạnh thổi qua người, Quốc Huy rùng mình một cái, mỉm cười nói.
- Ta? Ta là Linh Năng giả, chuyên giải trừ chấp niệm trong mỗi linh hồn như cô.
- Linh Năng giả? Ta không tin.
Thiếu nữ kia lùi về một bước, dây thép trong cây đàn dương cầm dài ra, như có linh trí quất về phía Quốc Huy, dù là tường đá hay gạch lót đều bị dây thép sắc bén cắt đứt một vết sâu, Quốc Huy theo lời Tiểu Ngọc vận dụng Phi Âm Bộ, đơn giản né tránh những sợi dây thép này.
- Hây dà, để ta chứng minh, Linh Năng giả chúng ta có thể chạm vào được linh hồn.
Quốc Huy thở dài một tiếng, sau đó vừa tiến tới thiếu nữ kia, vừa nói, Tiểu Ngọc có nói qua, Linh Năng giả dùng linh lực có thể chạm vào tồn tại phi thực thể, quả nhiên, Quốc Huy có thể chạm vào người thiếu nữ kia......
Nhưng mà vị trí có chút sai - tay phải Quốc Huy đặt nơi cầu thịt tròn trịa của thiếu nữ kia, mạnh dạn bóp một cái....
- Ahh....
Thiếu nữ kêu lên một tiếng, lần nữa lùi về sau, hai tay ôm ngực, khuôn mặt đỏ bừng, nàng thật không tin nổi, chết rồi vẫn còn bị sàm sỡ.
- Ây dà, xin lỗi, xin lỗi, ta trượt tay một chút...
Quốc Huy kéo lên bộ mặt vô tội đáng khinh, tay đặt sau đầu gãi gãi, cười trừ nói.
- Biến thái, lưu manh, bại hoại, sắc lang, vô sỉ....
Thiếu nữ kia liên tục lùi về sau, miệng liên tục mắng Quốc Huy, ánh mắt sắc bén nếu có thể giết người thì Quốc Huy đã chết cả trăm lần, cho dù có chết rồi thì đến âm giới này nàng phải đánh thêm hắn vài trận mới hả giận.
- Bây giờ cô tin ta là Linh Năng giả chưa?
Quốc Huy cười cười, chân lùi về sau vài bước, đứng đối diện với thiếu nữ kia.
- Hừ, Linh Năng giả thì sao? Lúc trước cũng có người như ngươi tìm đến, rốt cuộc, cũng không có giúp được ta.
Thiếu nữ kia hừ một tiếng, hai tay vẫn ôm trước ngực, như sợ lại bị Quốc Huy chiếm thêm tiện nghi.
- Vậy nói đi, chấp niệm của cô là gì, tôi sẽ giúp.
- Hừ, nói chuyện với con gái cũng dịu dàng một chút đi.
Thiếu nữ kia hừ một tiếng, xoay mặt đi, biểu hiện giận dỗi.
- Hà hà, vậy, đại mỹ nhân, cầu người nói ra chấp niệm của người a.
Quốc Huy kéo từ đâu ra bộ mặt cầu khẩn như thật, tên này nếu có thể thi lên đại học, chắc chắn có thể được tuyển thẳng vào trường nghệ thuật diễn xuất.
- Hừm, như vậy còn được.
Thiếu nữ kia bắt đầu kể, môi hồng khẽ mở, âm thanh ngọt như mật, nàng là Trần Hiểu Băng, là một nữ sinh lớp 11, tham gia nhiều cuộc thi âm nhạc, chiếc đàn piano này là chiếc đàn cô hay dùng để luyện tập, bởi vì mắc chứng bệnh kì lạ, không thể chữa trị, nên đã mất đi khi còn quá trẻ, chấp niệm của cô là muốn chơi một bản nhạc thật vui vẻ trên chiếc đàn này, nhưng là linh hồn, không thể chạm vào thực thể, Hiểu Băng đã ở đây không biết bao lâu, chấp niệm cuối cùng ngưng thực, có thể chạm vào chiếc đàn này, nhưng mà bản nhạc, nó lại chứa đầy sự u sầu.
- Tiểu Ngọc, có cách nào giúp cô ta chạm vào cây đàn không?
- Chủ nhân, chỉ cần chủ nhân chạm vào người cô ấy, để cho linh lực bao phủ cả hai, để linh hồn có thể chạm vào thực thể, nhưng mà để cô ấy có thể đàn hết một bản nhạc, chủ nhân đành chịu khó làm ghế cho cô ấy ngồi đi.
Tiểu Ngọc giọng nói vang vọng trong đầu Quốc Huy.
- Ấy douma, vậy cũng được?
Quốc Huy phun ra một câu mắng, sau đó dùng bộ mặt bất đắc dĩ cười cười, đạp lên Phi Âm Bộ, áp sát Hiểu Băng.
- Hế? Ngươi làm gì?
Hiểu Băng giật mình thốt lên, nhưng chưa kịp phản kháng thì đã bị một vòng tay ấm áp bế lên, sau đó lại thấy mình đang ngồi trên đùi tên nam nhân kia, trước mặt là cây đàn piano.
Ting.....
Ngón tay của Hiểu Băng bị Quốc Huy ép lên phím đàn, một âm thanh đơn giản vang lên trong căn phòng âm nhạc, nhưng đối với Hiểu Băng, đó là âm thanh đánh vào sâu thẳm linh hồn.
Nàng có thể chạm vào cây đàn rồi....
Tong.... Tong....
Những giọt nước mắt xanh lam rơi xuống phím đàn, Hiểu Băng vô cùng hạnh phúc, chấp niệm bao nhiêu năm qua, chỉ muốn chạm vào cây đàn này, cảm giác đó giống như kẻ sắp chết đói thấy trước mắt toàn là đồ ăn ngon, nhưng lại không chạm vào được, chỉ có thể nhìn chúng, vô cùng khó chịu.
- Nè, khóc cái gì vậy? Chấp niệm của cô thoả mãn rồi, nên đàn một bài thật vui chứ nhỉ?
Quốc Huy vỗ vỗ vai Hiểu Băng, bề ngoài nói vậy thôi chứ hắn đang đấu tranh nội tâm dữ dội, douma, Hiểu Băng mặc dù là linh hồn, nhưng mà Quốc Huy là Linh Năng giả, linh hồn gì chứ, chẳng khác người thật là bao, mà trên người Hiểu Băng toả ra khí lạnh nhè nhẹ, lại làm cho tà hoả trong lòng Quốc Huy bừng cháy, tiểu đệ bên dưới đang hưởng ứng, đừng, tiểu đệ, ngủ đi, ca thương ngươi, buổi tối cho ngươi chơi cùng tay trái.
- Ừm, vậy ta sẽ chơi bản Sonata Ánh Trăng.
Hiểu Băng gật đầu một cái nhẹ nhàng, sau đó hít vào một hơi sâu, ngón tay linh hoạt di chuyển như khiêu vũ trên từng phím đàn, âm thanh chậm chạp, sâu lắng, đầy cảm xúc lãng mạn vang lên, ánh trăng màu bạc chiếu rọi vào trong căn phòng, như tạo thêm sự sống động của bản nhạc, một khung cảnh tuyệt mỹ với một nghệ nhân chơi dương cầm.
Nhưng mà cái tên nam chính lại khác....
Tiểu đệ bên dưới cục cựa, con bà nó, kìm nén, kìm nén, đừng mà tiểu đệ đệ, đừng mà, ngươi mà lên, dương khí toả ra ngoài, là hại chết ca đấy.
Quốc Huy mồ hôi lạnh chảy xuống ướt cả lưng, nếu bình thường, hắn sẽ để im cho tiểu đệ thoải mái, một cô gái xinh đẹp ngồi trong lòng hắn, sẽ rất kích thích nha, nhưng mà ở chỗ này, mếu có bình thường.
Kít.... Kít..... Kéc....
Từng tiếng rít vang vọng trong ngôi trường, khiến Quốc Huy mồ hôi lạnh vừa mới chảy ra đã ngay lập tức quay trở về, rõ ràng, lệ quỷ cùng âm hồn đã để mắt đến hắn.
Keng, chủ nhân, chúc mừng ngài mở ra chỉ số mới Ý Chí.
Keng, chủ nhân, Ý Chí của ngài tăng lên 1 điểm.
Giọng nói của Tiểu Ngọc vang lên trong đầu Quốc Huy.
- Nà ní?
Quốc Huy giật mình một cái, nhưng mà rõ ràng là hình như hắn có thể kiểm soát được tiểu đệ bên dưới, mặc dù có thể đứng thẳng, nhưng lại không toả ra một chút dương khí nào, đúng là kì cmn tích mà, híc.
Keng, chủ nhân, Ý Chí của ngài tăng lên 2 điểm.
- Ồ, lại tăng rồi....
Quốc Huy gật gù, mà đúng lúc này thì Hiểu Băng cũng ngừng lại, bản nhạc đều đã đàn xong, chấp niệm của cô đã tiêu tán, bây giờ cô có thể sống tiếp, à, không đúng, ở lại Âm Giới này hoặc chuyển thế.
Keng, chủ nhân, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên.
Ban thưởng : 2000 exp và 2000 điểm linh lực.
Bouns+ : Mở ra chỉ số mới, Mị Lực, chỉ số hiện tại 33/100.
Bouns++ : Pháp khí linh lực ngoại hệ, Dẫn Linh Kiếm.
...................
[Dẫn Linh Kiếm] : kiếm gỗ Tùng Vân, là pháp khí của thầy pháp để thu hút linh hồn người chết đến gần, có thể trong phạm vi bốn trượng xung quanh mình tạo ra Âm Dương Trận, người thường ở bên trong có thể có tạm thời Âm Dương Nhãn, nhìn thấy linh hồn và linh khí, tà khí.
.........................
- CMN, pháp khí trâu bò à....
Quốc Huy trong lòng hô lớn, dùng thanh kiếm này giả làm thầy pháp trang bức thì còn gì bằng nha, hắc hắc.
- Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ ta, đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên ngươi.
Hiểu Băng xoay người lại, cúi đầu xuống cảm ơn Quốc Huy, chiếc váy hai dây trệ xuống, lộ ra hai nhục cầu tròn trịa, nở nang, hơn nữa còn nhìn thấy một nửa quầng nụ hoa màu hồng nhạt, Quốc Huy hai mắt phát sáng, nhưng kìm nén ho một tiếng, nói.
- A hèm, đó là việc ta phải làm, ta là Quốc Huy, chào ngươi.
- Cảm ơn ngươi, nếu kiếp sau có gặp nhau, ta sẽ báo ơn này.
Hiểu Băng tươi cười, linh hồn phiêu phiêu, nhưng lại như một tiên nữ nhẹ bay trên không trung, tan biến vào ánh trăng màu bạc, Hiểu Băng đã chuyển thế.
- Ai, không cần đợi kiếp sau, ơn nghĩa cái gì chứ, bây giờ lấy thân báo đáp ta là được, hắc hắc.
Quốc Huy cười dâm tà, bỗng nhiên giọng nói của Hiểu Băng lại vang lên bên tai hắn, khiến hắn giật nảy mình.
- Tên biến thái, ta không có chuyển thế, ta chỉ quay về Dương Giới thăm người thân thôi, đợi đó, ta sẽ ám ngươi tới già luôn, đồ sắc lang.
- Douma, đại mỹ nữ, ta không có nói cái gì hết, tha cho ta a.
Quốc Huy khóc không ra nước mắt, bây giờ hắn mới hiểu cái gì là cái miệng hại cái thân, nhưng mà nghĩ lại, có một mỹ nữ đi theo mình, cũng xem như là niềm hạnh phúc đi.
Vụt.....
Quốc Huy rời khỏi Âm Giới, sau đó đạp thân pháp chạy về nhà, trời cũng đã tối, tiểu đệ đệ còn đang hưởng ứng, phải giúp đệ ấy, hehe...
........ o0o .........